Lập tức thả con gà mái già còn lại vào nồi, Lưu Quế Miểu muốn hầm một nồi canh gà ngon lành để ăn mừng thật hoành tráng! Mèo nhỏ tham ăn Đoá Đoá vốn đã ăn no, nhưng ngửi thấy mùi canh gà thơm phức lại lập tức đứng chết chân ở cửa bếp.
Dán mắt vào nồi, nước dãi của Đoá Đoá lại bắt đầu chảy.
Không chịu nổi vẻ mặt đáng thương ấy của con gái, Lưu Quế Miểu vội bế con lên, pha cho cô bé một ly nước đường.
"Đoá Đoá ngoan, uống cái này trước, trưa chúng ta sẽ uống canh gà nhé."
"Vâng ạ!"
Đoá Đoá lại ngoan ngoãn gật đầu.
Vung vẩy đôi chân nhỏ đầy hạnh phúc, Đoá Đoá say mê hít lấy hương thơm, nhấp một ngụm nước đường. Lưu Quế Miểu dọn dẹp bếp xong cũng không làm gì nữa, chỉ ngồi bên cạnh Đoá Đoá, mỉm cười nhìn con bày trò đáng yêu.
Đáng yêu quá, ngoan quá, con gái cô thật sự rất xinh!
Đúng lúc ấy, Lưu Dự ngửi thấy mùi canh gà từ nhà Lưu Quế Miểu, liền kéo theo em trai Chu Nhung chạy tới.
"Tiểu cô cô! Cô dám lén lút nấu ăn riêng sau lưng cháu! Cô không thương cháu nữa rồi!!" – Lưu Dự lớn tiếng tố cáo, rất tức giận và tổn thương.
"Cháu muốn ăn hai cái đùi gà mới tha thứ cho cô. Còn nữa, cháu muốn quần áo mới, giày mới. Không thì cháu sẽ méc bà, nói cô ăn vụng không chia phần!" – thằng bé hừ hừ dọa dẫm.
Lưu Dự là con trai độc nhất của anh cả Lưu Quế Miểu, là cháu vàng đời thứ ba của nhà họ
Lưu. Ở nhà họ Lưu, đừng nói là Lưu Quế Miểu–là con nuôi – mà ngay cả bố của Lưu Dự là
Lưu Đại Hà cũng phải nhún nhường khi thằng bé đòi hỏi vô lý. Trước kia, để sống yên ổn,
Lưu Quế Miểu gần như cưng chiều Lưu Dự hết mực.
Có thể nói, Lưu Quế Miểu trước đây hoàn toàn không dám ăn uống rầm rộ ở nhà. Nếu muốn ăn ngon, cô hoặc phải lén lút nấu, không để lộ mùi vị; hoặc mang đồ về nhà mẹ đẻ ăn cùng người nhà. Lúc đó, phần lớn đồ ngon đều vào bụng Lưu Dự, Đoá Đoá được gặm xương, Lưu Quế Miểu uống chút nước hầm là hết.
Cô biết như vậy là thiệt cho con gái và bản thân mình, nhưng không còn cách nào khác. Là một cô vợ trẻ, không có chồng bên cạnh, không có nhà chồng làm chỗ dựa, Lưu Quế Miểu buộc phải giữ quan hệ tốt với nhà họ Lưu. Mất đi sự che chở của cha mẹ nuôi, sống trong thôn sẽ còn khó hơn cả làm góa phụ.
Hôm nay, khi đối mặt với sự vô lễ của Lưu Dự, Lưu Quế Miểu chỉ khẽ nhíu mày, không còn dỗ dành như trước.
"Học ai mà ngang ngược thế? Lại còn dọa cô? Không muốn nhận cô là tiểu cô cô nữa à?"
"Hả? Không... không phải đâu! Cô, cô cô... cô nói gì thế?" – Lưu Dự hiếm khi thấy cô nghiêm mặt như vậy, sợ đến mức nói lắp.
"Cô... cô cô, ai chọc cô thế? Là cậu à? Cô còn giận cậu không? Đừng giận nữa. Bà nội cháu bảo nếu năm sau cậu vẫn không về thì sẽ đưa cô vào thành phố tìm cậu."
"Đến lúc đó, tụi cháu sẽ đứng ra bảo vệ cô!"
Tưởng mình đã đoán đúng nguyên nhân, Lưu Dự lại mạnh dạn vỗ ngực cam đoan. Dáng vẻ rất khí thế của một "trưởng tôn".
Lưu Quế Miểu biết thằng bé được nuông chiều từ nhỏ, thật sự nghĩ rằng chỉ cần nó ra mặt, Trần Hằng Thành sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nhìn dáng vẻ khoe khoang đắc ý của nó, cô vừa cạn lời vừa buồn cười. Dù sao vẫn là trẻ con, cô cũng không nên chấp.
"Được rồi, cô đợi cháu ra mặt giúp cô."
Cô xoa đầu Lưu Dự, rồi hỏi: "Ông bà nội cháu có ở nhà không?"
"Có ạ. Cô tìm ông bà có việc à? Dượng cả cũng đang ở nhà cháu đó." – Lưu Dự hạ giọng thần bí: "Mọi người đang bàn chuyện tìm vợ cho chú út."
Chu Nhung gật gù phụ họa: "Ừm, mẹ cháu bảo tạm thời chưa cho cô biết chuyện này."
Chu Nhung là con của chị cả Lưu Quế Miểu . Lưu Tiểu Khê không nói cho cô biết chuyện của Lưu Trường Giang vì Lưu Trường Giang có chút tình cảm không thể nói rõ với Lưu Quế Miểu .
Từ bé, Lưu Trường Giang và Lưu Quế Miểu lớn lên cùng nhau, lại gần bằng tuổi, nên dần dần tình cảm của cậu ta với cô trở nên khác thường. Khi mới 5, 6 tuổi, biết Lưu Quế Miểu không phải chị ruột mình, cậu ta đã tuyên bố lớn lên sẽ cưới cô làm vợ.
Khi đó ai cũng cho là trò trẻ con, cười cho qua, không ai để tâm. Nhưng Lưu Trường Giang càng lớn càng dính lấy cô. Trong khi bọn con trai khác thích bắt sâu, đánh nhau, chơi bùn, thì cậu ta lại thích làm cái đuôi theo sau Lưu Quế Miểu .
Lúc cô mười bảy tuổi, gia đình định tìm chồng cho cô, Lưu Trường Giang nổi điên. Lúc đó cậu ta mười lăm tuổi, chẳng ai có thể coi cơn giận của cậu là chuyện trẻ con nữa.
Lưu Quế Miểu khi ấy rất sợ.
Trong mắt cô, Lưu Trường Giang chỉ là em trai. Cô có thể chấp nhận mình là đứa bé bị bỏ rơi, chấp nhận cha mẹ nuôi không thương mình, nhưng cô không thể chấp nhận việc phải cưới Lưu Trường Giang.
Từ nhỏ, khi cha mẹ nuôi bận bịu, anh chị lo chơi, chính cô là người chăm sóc Lưu Trường Giang. Nếu phải cưới cậu ta, cô sẽ thấy mình như một cô dâu nuôi từ bé thời phong kiến – không có quyền lợi, không có tôn nghiêm của bản thân. Cuộc đời cô sẽ chỉ xoay quanh việc phục vụ Lưu Trường Giang.
Quá kinh khủng, quá u ám.
Cưới người khác, dù tốt hay xấu, ít nhất cô vẫn còn nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa. Nhưng cưới Lưu Trường Giang thì cha mẹ nuôi thành cha mẹ chồng, cô từ con nuôi không được yêu thương sẽ thành “kẻ dụ dỗ em trai” trong mắt người ta. Trong nhà họ Lưu, cô sẽ chẳng là gì.
Chỉ cần nghĩ đến tình huống đó, cô thấy nghẹt thở, chỉ muốn trốn đi. Và cô đã thật sự chạy trốn, vội vã gả cho trí thức trẻ Trần Hằng Thành.
Trần Hằng Thành từng hứa sẽ đưa cô ra ngoài, cho cô cuộc sống tốt. Cô tin lời anh ta. Sau kết hôn, anh ta mãi học hành không về nhà, cô một mình nuôi con, gánh vác gia đình mà không một lời oán than. Tiếc thay, cuối cùng hoa mắt vì thế giới hào nhoáng. lời nói kia như gió thoảng qua tai.
Dù Trần Hằng Thành không phải là người chồng tốt, nhưng nếu cho Lưu Quế Miểu chọn lại, cô vẫn sẽ không chọn Lưu Trường Giang. Anh ta quá ích kỷ, không bao giờ nghĩ cho cô. Chỉ biết ép buộc, dây dưa, rồi lại nói yêu cô với cả thế giới. Anh ta không biết giải quyết vấn đề, càng không đủ năng lực để bảo vệ cô, giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.
Tình yêu độc đoán ấy chỉ làm tổn thương người khác. Sự si tình đó là một gánh nặng. Những lời nói hành động không đúng lúc của anh ta là quấy rối, khiến cô phiền muộn đến mức không chịu nổi.
Lưu Trường Giang sẽ chỉ khiến cuộc sống vốn đã khó khăn của cô tệ hơn nữa. Nghĩ đến chuyện anh ta sẽ lại tỏ tình công khai trước mặt cả nhà trong buổi xem mắt, Lưu Quế Miểu đã nổi hết da gà.
Niềm vui sau khi được trọng sinh lập tức tiêu tan, cô bắt đầu nghĩ đến bước tiếp theo. Không thể ở lại thôn nữa. Nếu để Lưu Trường Giang tiếp tục lấn tới, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Trần Hằng Thành cũng là quả bom nổ chậm. Muộn nhất là cuối năm sau, anh ta sẽ cưới bạn học đại học tên Quân Việt. Đến lúc đó, Lưu Quế Miểu sẽ đơn độc ở lại thôn, chỉ còn nước bị người khác ức hiếp.
Nghĩ đến việc bên ngoài đang cải cách mở cửa rầm rộ, cô quyết định lần này sẽ lại lấy cớ “tìm chồng” để vào thành phố. Nhưng lần này, Lưu Quế Miểu không chỉ muốn phát tài, mà còn muốn học hành, học vẽ tranh.
Từ nhỏ cô đã thích đọc sách, thích vẽ tranh. Nhưng sống ở vùng núi, lại là con nuôi, việc học chỉ là tranh thủ lúc rảnh tham gia lớp xóa mù, đâu có cơ hội nuôi dưỡng sở thích.
Kiếp trước, khi Trần Hằng Thành càng leo cao, thì Lưu Quế Miểu– vợ cũ bị gán mác "người nhà quê dám bôi nhọ anh ta" – đã nhiều lần bị sỉ nhục là "không xứng". Những lời cay độc của Quân Việt vẫn văng vẳng bên tai. Hình ảnh Đoá Đoá bị bắt nạt cũng khắc sâu trong tâm trí cô.
Giờ đây có cơ hội cầm sách lên, dùng tri thức làm vũ khí, Lưu Quế Miểu nhất định sẽ nắm chặt lấy. Không vì bản thân, thì vì Đoá Đoá – cô cũng phải trở thành người có học vấn.
Còn cả Trang Yến. Anh ấy kiếp trước đã cứu mạng Đoá Đoá. Là một cảnh sát hình sự tốt như vậy, Lưu Quế Miểu không muốn anh lại hy sinh vì nhiệm vụ.
Càng sớm càng tốt. Việc cứu Trang Yến không thể chậm trễ. Lưu Quế Miểu lập tức hành động. Dùng hai tô mì canh gà chặn miệng Lưu Dự và Chu Nhung, đợi hai đứa trẻ cầm bi thủy tinh ra ngoài chơi, cô lập tức gói đầy một rổ thịt gà, đến nhà trưởng thôn.
Tuyết vẫn đang rơi. Cả làng hầu hết đều đang ngắm tuyết. Khí hậu Dương Thành ôn hòa, mùa đông lạnh nhất cũng chỉ -5 độ. Nơi này hiếm khi có tuyết, người lớn trẻ con chưa từng thấy tuyết nay được ngắm cảnh trắng xóa, đều rất hào hứng.
Trẻ con chẳng sợ lạnh, chạy nhảy khắp nơi. Trên đường, Lưu Quế Miểu phải cẩn thận hết mức mới không va vào ai. Đến nhà trưởng thôn,Thím Bàng thấy Lưu Quế Miểu ôm con, xách giỏ, giày và tóc đều dính tuyết tan dở, liền kêu lên:
"Trời ơi! Trời tuyết trơn thế mà con bé này cũng dám ra ngoài! Nhỡ ngã thì biết làm sao! Nhìn con bé Đoá Đoá kìa, mũi đỏ hết rồi."
Bà vừa trách yêu vừa đón lấy Đoá Đoá: "Đến nhà ta làm gì vội, đợi tuyết tạnh hẵng ra có hơn không?"
"He he, sáng nay cháu hầm gà, vừa nấu xong. Để nguội thì không ngon nữa, nên cháu mang qua luôn."
Lưu Quế Miểu khách khí mở giỏ, vừa lấy thịt gà ra,Thím Bàng ngửi thấy mùi thơm liền nuốt nước miếng. Thời nay ai cũng hiếm có thịt ăn. Nhà bà dù khá giả, cũng ít khi hầm gà.
Bà khó khăn dời mắt khỏi tô thịt, vỗ nhẹ tay cô rồi từ chối: "Thịt này cháu không cần đưa đâu. Mai nhà ta cũng giết gà. Con gái cháu gầy thế kia, cháu nên để dành cho nó tẩm bổ."
Sự quan tâm của bà khiến mắt Lưu Quế Miểu ấm lên. Biết bà là người tốt, cô liền đi thẳng vào chuyện chính:
"Thím, chú có ở nhà không ạ? Cháu đến đây xin thúc ấy viết cho cháu giấy giới thiệu. thẩm cũng biết nhà cháu thế nào rồi, anh ấy học đại học mãi chẳng về đón cháu, cháu phải đi tìm xem sao."
"Phải đấy, cháu đi là đúng rồi."
Ánh mắt bà tràn đầy đồng cảm, giọng nói cũng dịu dàng hẳn đi.
"Con gái à, đừng sợ. cháu có dung mạo, nhân phẩm đều tốt. Ai cưới được cháu là có phúc lắm. cháu chỉ cần đến Thượng Hải, đứng trước mặt cậu Trần là anh ta phải ngoan ngoãn xin lỗi cháu, không dám để cháu cô đơn ở quê nữa đâu."
"Vâng ạ." – Lưu Quế Miểu gắng gượng nở nụ cười.
Thím Bàng thương mà chẳng biết an ủi thế nào, đành vào sân sau gọi chú Miêu vào viết giấy giới thiệu cho cô.
"Cuối tháng hai là cày cấy, đầu tháng hai Tết. Miểu nha đầu à, ta viết cho cháu nửa tháng phép thăm người thân, đủ không?"
"Chắc không đủ ạ." – Cô dũng cảm nói: "chú, nếu thuận lợi thì cháu định ở lại thành phố. Hai vợ chồng phải ở bên nhau, nên bác đừng ghi thời hạn vào giấy ạ."