Cuối năm 1980, tại một vùng thôn quê ở Dương Thành.
Gió lạnh cuốn theo những hạt tuyết nhỏ như hạt kê, táp mạnh vào căn nhà tre, rào rào vang lên. Trong tiếng gió rít u u, lẫn vào đó là tiếng nức nở của một bé gái, khiến căn phòng lạnh lẽo càng thêm hiu quạnh.
Trong cảnh tang thương ấy, một người phụ nữ mặt mày tái nhợt, thân hình gầy yếu đang cuộn mình trong đau đớn. Tóc rối bời, môi khẽ mở, thoạt nhìn đã khiến người ta thương xót. Dù còn trẻ và xinh đẹp, nhưng chiếc chăn vá chằng chịt trên người cô nói lên sự nghèo khó của gia đình.
Cô bé đang nằm khóc nức nở bên gối rất giống người phụ nữ ấy, chỉ chừng hai ba tuổi. Trên người cô bé mặc đồ khá ấm áp, dù trời lạnh thế này vẫn chưa bị rét buốt. Chỉ là do khóc lâu, đôi mắt to xinh đẹp của cô bé đã hơi sưng lên.
“Mẹ ơi… hu hu… Đoá Đoá sợ… hu hu… mẹ…”
Toàn thân run rẩy, cô bé rõ ràng bị tiếng gió rít bên ngoài làm cho hoảng sợ. Đôi tay nhỏ mũm mĩm bất lực bịt tai, nước mắt tuôn không ngừng.
“Hu hu, mẹ ơi, mẹ ơi…”
Trong cơn mê man, Lưu Quế Miểu lờ mờ nghe thấy tiếng Đoá Đoá gọi, khiến ý thức cô càng trở nên mơ hồ. Là tiếng Đoá Đoá sao? Không thể nào! Từ khi bị chẩn đoán mắc chứng tự kỷ, Đoá Đoá đã không nói suốt 20 năm rồi. Làm sao cô có thể nghe thấy con bé gọi mình là mẹ?
Chuyện này… không thể xảy ra!
Không thể tin nổi, pha lẫn chút vui mừng, chút chua xót, Lưu Quế Miểu đắm chìm trong giấc mộng đẹp ấy, không muốn tỉnh lại.
“Mẹ ơi, đau đau bay đi… hu hu… mẹ tỉnh dậy đi… đau đau bay đi…”
Giọt nước mắt trong veo, cùng đôi môi mềm mại, rơi nhẹ lên giữa trán Lưu Quế Miểu. Như bị lay tỉnh từ tận linh hồn, cô bất giác ôm chặt đứa con gái bé bỏng, dịu dàng vỗ về:
“Đoá Đoá, mẹ đây, đừng sợ. Đoá Đoá đừng sợ, mẹ ở đây. Đoá Đoá…”
Đôi tay run rẩy, càng nói giọng cô càng nghẹn lại.
Nước mắt chực trào ra, một cơn gió lạnh nữa lại ùa vào khiến Lưu Quế Miểu bị cảm nặng phải rùng mình:
“Hắt xì! Hắt xì!”
Lưu Quế Miểu không ngừng hắt hơi.
Trong cơn choáng váng, cô nhận ra Đoá Đoá đang trong lòng mình Cơ thể ấm áp. mũm mĩm, biết đưa khăn tay cho mẹ, biết khóc biết cười, biết ngọt ngào gọi “mẹ”—một Đoá Đoá còn sống!
Mắt mở to, Lưu Quế Miểu vội bật chăn ngồi dậy, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Đoá Đoá, cô mạnh tay véo mình một cái! “Á!” – Đau điếng người! Không tin, cô lại đổi chân khác véo thêm cái nữa, đau đến chảy cả nước mắt.
Rõ ràng đây không phải là mơ!
Làm sao giấc mơ lại có cảm giác chân thực đến vậy?
Dù có là mộng đẹp thì cũng quá thật rồi!
Giây phút đó, Lưu Quế Miểu vừa mừng vừa rối bời.
Chuyện gì xảy ra vậy? Rõ ràng cô đang đi viếng mộ Đoá Đoá và Trang Yến mà? Sao vừa mở mắt, lại thấy mình ở nhà?
Không thể nhầm được, đây chính là ngôi nhà tre cũ của cô ở Miểuthôn. Chính nơi này, cô kết hôn, sinh con,cô và Đoá Đoá đã sống ở đây hơn hai năm. Làm sao cô có thể quên?
Đoá Đoá trong lòng cô cũng giống hệt như trong ký ức—hai tuổi rưỡi, hoạt bát đáng yêu, thích chạy nhảy, thích học nói—lanh lợi vô cùng.
Lúc này, cô và Trần Hằng Thành vẫn chưa trở mặt thành thù. Đây là năm thứ tư kết hôn của họ, và là năm thứ ba sống ly thân. Năm sau Trần Hằng Thành sẽ tốt nghiệp đại học. Trước đó anh ta từng hứa Tết Dương lịch sẽ về thăm con gái. Nhưng rốt cuộc, lại nuốt lời. Vì anh ta lâu không về, trong thôn bắt đầu rộ lên tin đồn rằng "anh thanh niên trí thức Trần" đã lên thành phố tìm được mối ngon, định bỏ vợ con.
Lưu Quế Miểu sợ Đoá Đoá bị người ta bàn tán, nên đã sớm may cho con gái bộ đồ mới, dỗ dành con bé rằng cha bận việc, Tết âm lịch sẽ về. Đoá Đoá chẳng hiểu gì, cứ tưởng đồ cha mua cho mình nên vui vẻ mặc hoài không chịu cởi. Để phối đồ, cô bé còn nũng nịu đòi chấm một nốt đỏ giữa lông mày, rồi vui vẻ ngủ một mạch đến sáng, chấm đỏ ấy vẫn còn nguyên.
Mọi thứ trước mắt đều quá đỗi quen thuộc, quen đến mức Lưu Quế Miểu muốn khóc.
Cô nhớ rõ, đêm qua mình sốt cao, ngất đi. Sau đó, tiếng khóc của Đoá Đoá mới khiến hàng xóm phát hiện ra và đưa cô đi khám, uống thuốc hạ sốt.
Tiếc là họa vô đơn chí.
Sau khi cô tỉnh lại, Đoá Đoá do bị hoảng và nhiễm lạnh, phát sốt cao. Do sinh non, sức đề kháng yếu, lại gặp đợt lạnh đột ngột, dẫn đến viêm phổi. Đoá Đoá phải nằm viện nửa tháng mới khỏi.
Để chữa bệnh cho con, Lưu Quế Miểu dốc sạch toàn bộ tiền tích lũy. Nghĩ rằng Trần Hằng Thành đang thực tập có lương, còn cô có sức khỏe, không ngại vất vả, hai vợ chồng cùng nhau chắc chắn có thể cho con cuộc sống tốt hơn. Nên cô xin giấy giới thiệu từ xã trưởng, mang con lên thành phố tìm chồng.
Nhưng thực tế tàn nhẫn khiến cô choáng váng.
Sự thật là—không có con mèo nào không ăn vụng!
Dù Lưu Quế Miểu có xinh đẹp, dịu dàng đến đâu,thì xuất thân cô nhi của cô vẫn không thể giữ được trái tim ham mê vinh hoa phú quý của Trần Hằng Thành. Lưu Quế Miểu có lòng tự trọng, cô không thể làm chuyện bám víu níu kéo. Nếu biết anh ta thay lòng, cô nhất định sẽ ly hôn ngay. Nhưng cô không hề biết gì, mà Trần Hằng Thành—kẻ xem cô và Đoá Đoá là vết nhơ trong đời—cũng không buông tha họ dễ dàng.
Nghĩ đến những dối trá và tổn thương sau đó, Lưu Quế Miểu giận đến mức máu sôi trào, siết chặt tay. Móng tay bấu vào da thịt, cô cũng chẳng cảm thấy đau.
Cơn giận cuồn cuộn, cô chỉ muốn xé xác Trần Hằng Thành ra ngay lập tức!
“Hu hu, mẹ ơi. Hô hô… mẹ đừng đau… hu hu, mẹ…”
Giọng khóc ngọt ngào và bàn tay ấm áp của Đoá Đoá kéo Lưu Quế Miểu trở lại hiện thực.
“Được rồi, mẹ buông tay rồi, Đoá Đoá đừng sợ.”
Ôm chặt lấy con gái, Lưu Quế Miểu không nghĩ thêm nữa.
Bỏ qua hận thù, bỏ qua mọi điều huyền bí khó tin, chỉ cần có thể gặp lại Đoá Đoá, Lưu Quế Miểu nguyện làm tất cả. Cô ôm con gái nhỏ bé trong lòng, lắng nghe nhịp tim đều đều của con, hơi thở cũng dần nhẹ nhàng lại.
Lạy trời lạy Phật, lạy tổ tiên phù hộ—cầu cho hạnh phúc này có thể kéo dài mãi mãi.
Nụ cười xen lẫn nước mắt, mũi Lưu Quế Miểu cay xè.
Thật tốt… Đoá Đoá vẫn còn sống. Thật tốt!
Thật tốt… mọi chuyện xấu vẫn chưa xảy ra. Thật sự quá tốt!
Nước mắt lấp đầy tầm nhìn, Lưu Quế Miểu âm thầm thề: nhất định sẽ bảo vệ Đoá Đoá, để con được sống hạnh phúc cả đời.
“Đói bụng…”
Giọng nói non nớt vang lên, kéo Lưu Quế Miểu  đang chìm trong xúc động trở lại thực tại. Cô cúi đầu nhìn, thấy con gái đang dùng ánh mắt long lanh nhìn mình, đôi bàn tay nhỏ ôm bụng, bụng còn kêu lên “rột rột”.
“Đoá Đoá đói bụng rồi sao?”
“Vâng ạ.”
“Được, mẹ đi nấu cơm cho con.”
Nói xong, cô liền nhấc chăn, nhẹ nhàng đặt Đoá Đoá ngồi trên giường, giúp con bé quấn lại chăn cẩn thận rồi mới đứng dậy ra ngoài.
Nhà họ nghèo, chỉ có một gian nhà tre tạm bợ. Giường và bếp đều đặt trong cùng một không gian, được ngăn cách bởi một bức liếp tre. Khi Lưu Quế Miểu bước vào bếp, cô chợt dừng chân.
Đôi mắt cô khẽ run.
Trên bếp là chiếc nồi nhôm đen thui vì khói lửa, bên cạnh là cái vung méo mó được sửa tạm bằng dây sắt. Mọi thứ đều cũ kĩ, xộc xệch, nhưng vô cùng quen thuộc.
Một tay Lưu Quế Miểu  đưa lên miệng,nghẹn ngào.
Cảnh tượng này… đã biến mất khỏi thế giới của cô gần hai mươi năm rồi.
Mấy năm sau khi cô và Trần Hằng Thành ly hôn, mẹ con cô lang thang khắp nơi. Cô làm việc tay chân nuôi con, còn Đoá Đoá từ một bé gái hoạt bát dần trở nên trầm lặng, cuối cùng rơi vào tự kỷ nặng.
Đứa con gái từng thông minh, biết hát múa, biết làm nũng gọi “mẹ ơi”, đã bị thế giới vứt bỏ.
Nhưng nay, mọi thứ… quay lại rồi.
Lưu Quế Miểu lau nước mắt, rút ra một nắm gạo từ hũ gạo treo trên xà nhà. Mở vung ra, trong nồi còn ít cháo loãng lạnh tanh, nhưng không sao, chỉ cần hâm nóng lại một chút là ăn được.
Cô cho ít nước vào nồi, nhóm lửa, đặt lại vung rồi bắt đầu nấu cháo.
Lúc này, bên kia liếp tre, Đoá Đoá ló đầu ra, ngó nghiêng:
“Mẹ ơi…”
“Ừ, mẹ đây, sao thế con?”
“Mẹ ơi, mẹ nấu cơm đó hả?”
“Đúng rồi, mẹ đang nấu cơm cho Đoá Đoá ăn.”
“Vậy mẹ có nấu thịt không?”
“…Ừm, hôm nay không có thịt, mai mẹ mua thịt nấu cho con, được không?”
“Được ạ! Con thích ăn thịt mẹ nấu nhất!”
Giọng bé con non nớt mà đáng yêu, khiến Lưu Quế Miểu suýt bật khóc.
Trong quá khứ, Đoá Đoá chưa từng kén ăn, chỉ cần là mẹ nấu, thứ gì cũng ăn ngon lành. Dù chỉ là cháo trắng hay cơm chan nước tương, con bé đều cười tít mắt. Vậy mà chỉ vài năm sau, con bé thậm chí không thể nói một lời, không biết cười, không biết khóc… như một con búp bê vô tri vô giác.
“Mẹ ơi, mẹ ơi~”
“Hửm? Con sao vậy?”
“Mẹ ơi, hôm nay Đoá Đoá ăn xong rồi sẽ giúp mẹ giặt khăn nhé!”
“Thế à?”
“Vâng! Đoá Đoá giặt giỏi lắm! Không tin mẹ cứ xem!”
Lưu Quế Miểu nghe con bé nói mà trái tim mềm nhũn, vừa buồn cười vừa cảm động. Cô gật đầu:
“Ừ, mẹ tin, Đoá Đoá của mẹ là giỏi nhất!”
Tiếng củi cháy lách tách, tiếng cháo sôi lục bục, cùng tiếng nói ríu rít của con gái như xua tan đi mùa đông lạnh giá, mang lại chút hơi ấm cho ngôi nhà đơn sơ.
Lưu Quế Miểu cúi đầu thổi lửa, khói bếp cay xè mắt, nhưng cô lại mỉm cười.
Tạ ơn trời đất đã cho cô cơ hội làm lại. Cô nhất định sẽ không để bi kịch lặp lại một lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play