Ngày trừ tịch năm ấy dường như lạnh hơn hẳn mọi khi, tuyết rơi trắng xóa phủ khắp từ trong sân ra ngoài ngõ. Người trong thôn đã dán câu đồi lên trước cửa nhà, gia đình nào đơn giản lắm thì cũng phải treo hai chữ Phúc lộn ngược với hàm ý là " phúc đáo "với mong muốn phúc lộc đến đầy nhà.
Bọn trẻ con nhà lão hoạn quan đã trở dậy từ sớm, chúng háo hức chạy đến xưởng nhuộm ngó nghiêng rồi chỉ trỏ vào mấy chậu thuốc nhuộm màu xanh xanh đỏ đỏ.
Tiếng khóc quái lạ từ đêm qua phát ra từ hậu viện lớn phía trước khiến cho Tiểu Mễ cảm thấy sờ sợ ngôi nhà này, thế nhưng trong thâm tâm con bé thừa hiểu rằng, nếu không ở đây thì chẳng nơi nào có thể dung thân được nữa.
Lão hoạn quan sai bà Phương phát cho mỗi đứa nhỏ một cái áo bông thật ấm. Khi còn nhỏ Tiểu Mễ cũng từng được khoác áo ấm thế này, nhưng vài đứa trong bọn trẻ con thì chưa từng được hưởng cảm giác nóng sực ấy cho nên mấy đứa bé Lam Anh, Bạch Anh sụt sùi khóc lóc. Thằng bé Tiểu Thăng trông thấy vậy cười lớn, còn Phương Mộc thì nhìn quanh quất rồi nói thật nhỏ với Tiểu Mễ:
" Này Mễ Mễ! Mày nghĩ cái nhà này có gì lạ không?"
Tiểu Mễ khẽ giật mình nhưng sau đó nói dối:
" Lạ gì? Nhà này có gì lạ? Ở đây được mặc ấm, được ăn ngon hơn trước nhiều!".
Phương Mộc gãi đầu ấp úng:
" Tao biết thế.... Nhưng mà... nhưng mà tao cứ nghĩ có gì đó quái lạ"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play