Lý Nhị Hoa há hốc miệng, vốn định nói gì đó nhưng lời lại mắc kẹt trong cổ họng, không thốt ra được. Trong lòng bà ta suy nghĩ trăm điều, thầm nhủ rằng điều này tuyệt đối không thể nào xảy ra.

Con gái bà ta sao có thể ở cùng cái thằng nhóc họ Tiêu đó được chứ?

“Hồng Bình, mẹ nghe người ta nói thấy con nói chuyện với thằng nhóc họ Tiêu đó.”

Khương Hồng Bình lộ vẻ không kiên nhẫn:

“Mẹ, đừng gọi người ta là thằng nhóc nữa, nghe khó chịu lắm. Người ta là một thanh niên trưởng thành rồi, đâu còn là nhóc con gì nữa. Cũng nên thay đổi cách gọi đi.”

“Nói chuyện vài câu thì sao chứ? Một ngày con nói chuyện với không ít người trong làng, gặp người không chào hỏi thì kỳ lắm. Con còn nói chuyện với anh Lê thanh niên trí thức, anh Lâm thanh niên trí thức, còn có thằng nhóc nhà họ Trương nữa... Chẳng lẽ mẹ muốn khâu miệng con lại à?”

“Mẹ nghe mấy bà tám đó nói bậy nói bạ làm gì.”

Lý Nhị Hoa nghe vậy thì yên tâm nhưng vẫn dặn dò:

“Tóm lại, con phải tránh xa thằng nhóc họ Tiêu đó, từ xa thấy thì cũng phải né đi. Nhà nó có thành phần xấu.”

“Bây giờ cái gì cũng phải nói thành phần. Trước đây chị họ chẳng phải còn được đẩy lên làm sinh viên Công Nông Binh sao, mà cũng không phải là ——”

“Mẹ!” Khương Hồng Bình ngắt lời. Cô ta đến từ mấy thập niên sau, biết rõ về sự phát triển của thời đại. “Có lẽ vài năm nữa thôi, chuyện thành phần trong gia đình sẽ không còn quan trọng. Thi đại học cũng sẽ được khôi phục.”

“Thi đại học với chả không thi đại học, con bớt nghe mấy thanh niên trí thức đó nói vớ vẩn đi. Toàn là nằm mơ thôi.”

Lý Nhị Hoa không xem lời của con gái là chuyện nghiêm túc.

Khương Hồng Bình cũng chẳng muốn đôi co với mẹ về chuyện này, tìm đại một cái cớ rồi chuồn ra khỏi nhà. Trong ký ức của cô ta, khoảng những năm bảy mươi sẽ khôi phục kỳ thi đại học, sau đó là thời kỳ cải cách mở cửa. Nhưng cụ thể là năm nào thì cô ta không nhớ rõ.

Trước kia cô ta không chú ý thời sự, cũng chẳng nhớ được mấy chuyện này.

Dù sao thì những chuyện đó đối với cô ta cũng không quan trọng lắm. Việc quan trọng nhất bây giờ là phải tạo mối quan hệ tốt với Tiêu Chấn Xương.

Cô ta muốn khiến Tiêu Chấn Xương yêu mình.

Khương Hồng Bình đi qua con đường nhỏ trong làng, vòng đến một gốc cây quế cổ thụ để trốn. Cô ta cúi đầu, hồi hộp đợi chờ. Một lúc lâu sau, cuối cùng người mà cô ta đang chờ cũng xuất hiện.

Một người đàn ông khiêng đòn gánh đi tới. Quần áo hắn mộc mạc, chân vá hai mảnh vải, tóc bị gió thổi tung rối bù.

Người đàn ông có ngũ quan đoan chính, làn da ngăm đen. Lúc đi đường có thói quen cúi đầu, nhanh chóng bước về phía trước.

Hắn chính là Tiêu Chấn Xương.

Khương Hồng Bình nhíu mày. Trước khi trọng sinh, cô ta thích Tiêu Chấn Xương nhưng trong ký ức của cô ta, Tiêu Chấn Xương là một người đàn ông thành công, nho nhã. Hắn đứng bên cạnh Khương Song Linh, mặc vest giày da, ăn nói lưu loát, là một người đàn ông đầy sức hút.

Nhưng hiện tại, Tiêu Chấn Xương còn chẳng bằng những thanh niên bình thường trong làng.

“Bây giờ mà chiếm được anh, sau này những ngày tốt đẹp đều sẽ là của mình.”

Khương Hồng Bình tưởng tượng người trước mắt là Tiêu Chấn Xương của tương lai, vẻ mặt cô ta trở nên thẹn thùng, cúi đầu vân vê lọn tóc. Sau đó, cô ta nở nụ cười rạng rỡ rồi bước ra từ sau cây quế.

Tiêu Chấn Xương khiêng đòn gánh, theo thói quen cúi đầu né tránh người qua lại, không ngờ người đó lại đuổi theo hắn. Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô gái trẻ đứng trước mặt mình, nở nụ cười tươi tắn.

“Nha ——” Khương Hồng Bình bước tới mới phát hiện, hắn đang khiêng hai sọt phân súc vật, mùi rất nồng. Cô ta suýt chút nữa hét lên vì bất ngờ.

Cô ta không nhịn được mà lùi lại một bước nhỏ. Bộ quần áo trên người cô ta hôm nay là quần áo mới, cố tình mặc để khoe dịp Tết, còn chưa nỡ mặc ra ngoài. Hôm nay vì gặp hắn... mới chịu mặc ra.

Tiêu Chấn Xương nhìn thấy hết cảnh này.

Khương Hồng Bình mặt cứng đờ nhưng ngay sau đó nhớ ra mình đến đây làm gì. Cô ta nở một nụ cười càng thêm rạng rỡ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, chớp chớp mắt. Giọng nói ngọt ngào như rót mật:

“Tiêu đại ca, anh có khát nước không? Nhìn anh đi đường mệt mỏi quá rồi.”

Không phải Khương Hồng Bình tự tin quá mức, mà là chị em nhà họ Khương trong làng này đều nổi tiếng xinh đẹp. Dù rằng danh tiếng này chủ yếu nhờ vào Khương Song Linh nhưng Khương Hồng Bình tự nhận thấy mình cũng không thua kém. Dù nhan sắc kém Khương Song Linh một chút nhưng vóc dáng của cô ta lại vượt trội hơn nhiều: ngực đầy đặn, hông nở nang. Phần lớn đàn ông trong làng đều thích kiểu phụ nữ như cô ta.

Giờ đây, một mỹ nhân đang nũng nịu lấy lòng hắn, chẳng lẽ Tiêu Chấn Xương lại không bị thu hút sao?

Khương Hồng Bình chờ hắn mắc câu nhưng không ngờ Tiêu Chấn Xương lại cứng rắn như một tảng đá lạnh lẽo, hoàn toàn phớt lờ cô ta, bước nhanh về phía trước, tiếp tục khiêng hai sọt phân súc vật.

Khương Hồng Bình: “...”

Cô ta muốn đuổi theo nhưng nghĩ đến mùi hôi của hai sọt phân, lại nghĩ thầm để hôm khác tính tiếp.

Người ta vẫn nói: “Nam theo đuổi nữ như trèo núi cao; nữ theo đuổi nam chỉ cách một lớp vải mỏng.”

Đợi đến khi loại bỏ được Khương Song Linh chướng mắt đó đi, cô ta sẽ có rất nhiều thời gian để chinh phục Tiêu Chấn Xương.

Chẳng phải nhà họ Tề sẽ sớm đến thôi sao?

*

Bữa cơm chiều, cả nhà họ Khương ngồi quanh một cái bàn vuông.

Khương Truyện Phúc ngồi trên một chiếc ghế dài, Lý Nhị Hoa cũng ngồi ghế dài. Khương Song Linh và em trai Khương Triệt ngồi chung, còn Khương Hồng Bình thì ngồi cùng Khương Ích Dân. Tổng cộng sáu người vây quanh một bàn ăn.

Trên bàn chỉ có ba món: một đĩa dưa muối, một tô rau xanh luộc nhạt thếch và một đĩa nhỏ thịt khô mặn.

Trong chén của mọi người là cơm trộn khoai lang đỏ, hơn nửa là khoai lang đỏ trộn chút ít gạo.

Trong chén của Khương Truyện Phúc là nhiều cơm nhất, của Khương Triệt là ít nhất. Theo như lời Lý Nhị Hoa thì, đó là vì “Đàn ông lao động nặng cần ăn ngon nhất.”

Nhưng trong chén của Khương Ích Dân lại có một bí mật. Bên trên là khoai lang đỏ nhưng bên dưới là cơm trắng tinh.

Khương Song Linh gắp cho Khương Triệt một miếng thịt khô. Cậu bé do dự một chút rồi yên lặng ăn, cẩn thận nhai từng chút một, nhai rất nhiều lần mới dám nuốt xuống.

Trong lòng Khương Song Linh chua xót, lại gắp thêm một miếng thịt nữa cho em trai.

Lý Nhị Hoa lườm cô một cái, nhắc nhở:

“Mỗi người một miếng thôi. Thịt mà ăn nhiều thì nhà ai nuôi nổi? Ích Dân, Hồng Bình, tự mình gắp phần mình đi.”

Khương Ích Dân ăn xong phần thịt của mình, vui vẻ gắp thêm một miếng thịt lớn. Khương Hồng Bình cũng nhanh tay đưa đũa ra gắp.

Khương Song Linh lười chẳng thèm để ý đến bọn họ. Thịt khô này vừa mặn vừa dai, cô cũng chẳng buồn ăn. Giành giật những thứ này chỉ thêm mất mặt.

Khương Truyện Phúc đặt đũa xuống, nhìn sang Khương Song Linh, vừa nhả khói thuốc vừa nói:

“Song Linh, buổi chiều người ta sẽ đến, con... ăn mặc xinh đẹp một chút nhé.”

Chưa đợi Khương Song Linh trả lời, Lý Nhị Hoa đã vội vàng nói chen vào:

“Cháu gái nhà tôi đẹp sẵn rồi, cần gì trang điểm. Nhìn bây giờ cũng đã đẹp lắm rồi.”

Trong lòng Lý Nhị Hoa vẫn không hề muốn cuộc hôn nhân này thành công.

*

Ăn cơm xong, Khương Song Linh trở lại phòng. Khương Hồng Bình cũng theo vào. Hai chị em ở chung một phòng.

Khương Song Linh ngồi trước gương. Khương Hồng Bình nhanh nhẹn lôi mấy bộ quần áo ra, ném tới trước mặt cô.

“Chị, chị thay bộ quần áo đẹp vào đi.”

Hai người bọn họ vóc dáng không khác nhau lắm, Khương Song Linh hơi cao hơn một chút. Quần áo của hai chị em có thể mặc chung nhưng cả hai tuyệt đối không mặc đồ của đối phương.

Khương Song Linh ngạc nhiên nhìn em họ một cái, rồi khẽ cười, từ chối chẳng chút do dự: “Không cần, bộ này hiện tại là tốt lắm rồi.”

Đống quần áo mà Khương Hồng Bình ném tới được gọi là “quần áo đẹp” nhưng toàn là những bộ hoa hòe lòe loẹt, quê mùa vô cùng. Khương Song Linh chỉ nhìn đã thấy cạn lời.

Cô ngạc nhiên không phải vì đống quần áo đó quê mùa, mà vì đây là những bộ mà Khương Hồng Bình vẫn thường coi như báu vật. Vậy mà bây giờ lại hào phóng vứt cả đống trước mặt cô?

“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”*

*Tự nhiên đối xử tốt quá mức, chắc chắn có ý đồ.

Thấy cô không cần, Khương Hồng Bình cũng thôi, liền thu quần áo lại. Thực ra lần này cô ta thật lòng muốn Khương Song Linh gây được ấn tượng tốt với Tề doanh trưởng, để cuộc hôn sự này không xảy ra biến cố.

Sở dĩ cô ta hào phóng lấy quần áo ra, là vì... nhiều năm sau nhìn lại, Khương Hồng Bình cũng thấy chướng mắt với mấy bộ đồ quê mùa đó. Thẩm mỹ của cô ta thời trẻ thực sự không tốt chút nào.

Khương Song Linh mặc kệ em họ, chỉ thất thần nhìn vào gương.

Trong gương là một thiếu nữ tầm 17-18 tuổi, có gương mặt giống hệt cô khi còn trẻ. Đôi mày thanh tú hơi nhướng lên, đôi mắt linh động như chứa đựng cả hồ thu. Ngồi yên lặng như vậy, vẻ đẹp tự nhiên và thanh khiết của cô như một người bước ra từ bức họa.

Cô và Khương Song Linh của thời đại này không chỉ giống nhau về ngoại hình mà cả làn da cũng vậy. Đó là kiểu da trắng nõn, không dễ bị rám nắng. Nếu có đen đi vì nắng thì chẳng mấy chốc da lại bong tróc và trắng trở lại.

Làn da trắng mịn màng, không có mụn cũng chẳng có vết thâm. Nó thuộc loại da hơi khô nhưng rất tinh tế. Từ nhỏ, Khương Song Linh đã thích ăn cá. Bạn bè thường trêu rằng làn da của cô mịn màng như thịt cá vậy.

Mẹ của cô cũng thích ăn cá nên cô thừa hưởng làn da đẹp này từ mẹ.

Mẹ của Khương Song Linh ở thời đại này là con gái của một ngư dân, vì vậy bà cũng thường xuyên được ăn cá.

Khương Song Linh cầm lấy cây kéo, cẩn thận cắt tỉa phần đuôi tóc một chút, rồi buộc lại thành hai bím tóc thả trước ngực. Sau đó, cô lại ngước mắt nhìn vào gương.

Dù đã soi gương suốt nửa tháng qua nhưng mỗi lần nhìn thấy chính mình trong bộ dạng này, cô vẫn cảm thấy mới lạ.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô đã làm xoăn tóc, suốt những năm sau đó luôn duy trì hình tượng của một mỹ nhân trưởng thành với mái tóc xoăn quyến rũ.

Hiện tại, người trong gương mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt đơn giản, hai bím tóc mềm mại buông trước ngực, mang đến một cảm giác thanh thuần.

—— Còn khá xinh đẹp.

Có thể giả bộ như một mối tình đầu ngây ngô.

Khương Song Linh: “...”

Sở dĩ mỗi ngày cô đều cẩn thận buộc hai bím tóc, chính là vì muốn nhìn thấy bản thân ở độ tuổi thanh xuân như thế này. Chỉ ở thời đại này, cô mới có thể thoải mái buộc tóc bím mà không sợ ánh mắt kỳ lạ từ người khác.

Đôi khi, khi khẽ vuốt mái tóc bím trước ngực, khụ khụ... Cô cũng thấy mặt mình hơi đỏ lên.

Cô thực sự yêu quý mái tóc đen dài óng mượt này. Ở kiếp trước, dù cố gắng thế nào cô cũng không thể nuôi được một mái tóc đẹp như vậy. Đây là thứ “tài sản” quý giá mà cô chưa từng có được trước đây.

Ngồi trên giường, Khương Hồng Bình không nhịn được mà liếc nhìn chị họ. Càng nhìn càng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Người ngồi trước gương mặc một bộ quần áo đơn giản màu xanh nhạt nhưng lại khiến làn da trắng nõn của cô càng thêm nổi bật. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên người cô, như bao phủ một tầng ánh sáng mờ ảo. Đôi tay cô khẽ chuyển động, để lộ những đường mạch máu mờ nhạt dưới làn da trắng muốt.

Không biết có phải Khương Hồng Bình tưởng tượng hay không nhưng cô ta cảm thấy từ khi chị họ khỏi bệnh, cô càng trở nên xinh đẹp hơn. Cử chỉ, hành động đều toát lên khí chất đặc biệt.

Khương Hồng Bình cắn môi, âm thầm tự nhủ trong lòng sẽ không thua kém, liền nghiêm túc trang điểm lại một lần.

*

Hai mẹ con xách sọt cỏ heo đi về phía nhà, vừa đi vừa thấy vài người chạy vội về một hướng.

“Có chuyện gì vậy?”

“Người tới Khương gia, đi xem náo nhiệt đi.”

“Ai tới vậy?”

“Đối tượng của con bé nhà họ Khương, cái anh quân nhân đó.”

“Là cái người làm mẹ kế đó à? Thật sao?!”

...

Nghe thấy những lời bàn tán đó, Trương Hồng Mai tò mò, ánh mắt sáng lên. Cô dùng khuỷu tay khẽ huých mẹ mình:

“Mẹ, con cũng đi xem náo nhiệt chút nhé.”

“Được thôi.”

Tin đồn về hôn sự của Khương Song Linh đã lan khắp thôn, tạo nên một sự kiện hiếm hoi gây náo nhiệt.

Người trong thôn vốn thiếu thốn hoạt động giải trí nên hễ có chuyện gì mới lạ là mọi người đều đổ xô tới xem.

Trương Hồng Mai quay người lại, cười thầm trong lòng. Thực ra cô ta không phải muốn xem náo nhiệt, mà là muốn chế giễu.

“Mẹ ơi, Khương Song Linh tìm được một ông quân nhân ba bốn mươi tuổi. Mẹ nói xem, liệu ông ta có giống mấy ông đội trưởng dân binh không? Ha ha, mặt đen thui như than, vẻ mặt dữ tợn, lại già nua...”

Trương Hồng Mai nhón chân lên, mắt đảo quanh tìm kiếm xem đám thanh niên trí thức có ai tới xem náo nhiệt không.

Cô ta thích một thanh niên trí thức họ Lâm, mà người đó lại có ý với Khương Song Linh. Bây giờ Khương Song Linh phải gả cho một ông quân nhân già, xấu xí, từng ly hôn. Trương Hồng Mai rất muốn kéo Lâm thanh niên trí thức đến xem cảnh đó.

Để anh tận mắt thấy rõ Khương Song Linh là người như thế nào.

Rồi trong cơn thất vọng và buồn bã của anh, biết đâu được... anh lại quay sang để ý đến sự quan tâm, dịu dàng của cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play