Năm 1971, cuối tháng Ba.
Đêm qua một trận mưa hoa hạnh lất phất, con đường nhỏ trong thôn còn lầy lội chưa kịp khô, từng bước chân dẫm lên để lại dấu vết bí mật, hòa lẫn với mùi hương cỏ xanh.
Cây hoa quế trăm năm tuổi đâm chồi non, những chiếc lá xanh run rẩy đọng hạt mưa chưa khô, bị cơn gió nhẹ thổi qua, những giọt nước trong suốt theo đó rơi xuống giếng nước trong vắt.
Một cô gái trẻ đang nửa ngồi xổm trên tảng đá, cầm thùng gỗ nhúng vào giếng nước mát lành, nhẹ nhàng lắc lư hai bên để vớt đi lục bình. Chỉ nghe thấy vài tiếng "leng keng" khi bọt nước va chạm, những chiếc lá non bị cuốn theo dòng nước trôi ra ngoài.
Nâng đầy thùng nước giếng, cô treo lên đòn gánh, những ngón tay mảnh mai giữ lấy dây buộc. Hai bím tóc đen dài xõa xuống trước ngực, đong đưa theo từng bước chân, hòa nhịp cùng hai thùng nước hơi lắc lư.
Khương Song Linh gánh nước trở về nhà.
Cô mặc một bộ xiêm y màu vàng cam nhạt, làn gió xuân phác họa đường nét eo nhỏ nhắn. Khi ngước mắt, vài sợi tóc tơ trước trán bị gió thổi bay, lướt qua đôi mắt hạnh to tròn long lanh, trông vô cùng động lòng người.
Dưới mái hiên căn nhà tranh cách đó không xa, hai thanh niên trí thức khoảng hai mươi mấy tuổi vô thức dõi theo cô gái gánh nước đi ngang qua.
Một người trong đó cầm lưỡi hái, có vẻ muốn tiến lên giúp đỡ nhưng lại bị đồng bạn bên cạnh huých khuỷu tay ngăn lại:
“Đi thôi, còn phải làm việc nữa.”
Người nọ bực bội thu lại ánh mắt, cùng đồng bạn cúi đầu tiếp tục đi về phía trước nhưng vẫn không kìm được mà ngoái đầu nhìn cô thêm lần nữa.
Bên bờ ruộng ven đường, thím Tôn đứng nhìn cảnh tượng ấy, vừa nói đùa với người đang mang rổ cỏ cho heo:
“Tiếc cho con bé nhà họ Khương này quá.”
“Lúc trước ai cũng nghĩ nó sẽ đỗ vào Đại học Công Nông, ai ngờ…”
“Có lẽ không có số mệnh đó.”
“Nhưng sao nó lại nghĩ quẩn vậy chứ? Xinh đẹp như thế, lại đi làm mẹ kế cho người ta?”
“Ba mẹ đều đã mất sớm, phải sống nhờ chú thím. Bà nghĩ Lý Nhị Hoa đó thật lòng mong nó được tốt sao? Gã đàn ông kia điều kiện tốt thật nhưng cũng từng qua một đời vợ rồi. Ba mẹ ruột ai nỡ gả con gái vào cuộc hôn nhân như vậy?”
“Sao bà ta không gả con gái ruột Hồng Linh của mình đi ——”
—
“Tang Môn tinh! Tang Môn tinh! Đồ sao chổi!”
"Chị mày sắp phải đi làm mẹ kế cho người ta rồi!"
“Mẹ kế đều là mụ phù thủy ăn thịt trẻ con…”
Một nắm bùn to bị ném trúng mặt, cậu bé khoảng bốn, năm tuổi vẫn quật cường ngẩng cao đầu. Ba đứa trẻ lớn hơn chừng sáu, bảy tuổi vây quanh cậu, cười nhạo không ngừng.
“Tôi không phải Tang Môn tinh…”
“Mày khắc chết ba mẹ, bây giờ đến lượt chị mày phải đi làm mẹ kế cho người ta, mẹ kế đều là đồ lòng dạ đen tối.”
“Là mụ già ăn tim trẻ con!”
“Đừng có lại gần nó.”
Đứa trẻ nghịch ngợm nhất, Cát Nhị Đản chống eo cười ha hả, vừa hô “Tang Môn tinh” vừa cúi xuống nhặt một nắm bùn nữa định ném tới.
“—— Mấy đứa đang làm gì đó!!!!”
Một giọng nói vang lên, ba đứa trẻ lập tức hoảng hốt tản ra bỏ chạy.
“Chạy mau! Tang Môn tinh nó kéo chị nó tới rồi ——”
Vừa đặt thùng nước xuống, Khương Song Linh cầm đòn gánh đuổi tới, giơ tay muốn quất vào mông Cát Nhị Đản. Nhưng chưa kịp chạm tới người nó, thằng nhóc đã tự vấp ngã xuống đất.
Trùng hợp thay, ngay giữa đường có một đống phân trâu mới. Khuôn mặt đen nhẻm của Cát Nhị Đản vừa vặn úp thẳng vào đó.
Bãi phân trâu vốn mịn màng lập tức lõm xuống thành hình khuôn mặt người, thậm chí còn có cả ngũ quan.
Những đứa trẻ xung quanh cười ha ha vỗ tay vui sướng.
Khương Song Linh đang cầm đòn gánh: “……”
Cát Nhị Đản mặt mũi đầy phân trâu, trề môi suýt bật khóc. Một người lớn đứng gần đó thấy vậy liền bước tới. Đó là một trưởng bối của lũ trẻ, khuyên nhủ:
"Cháu so đo với mấy đứa trẻ này làm gì?"
Khương Song Linh cười lạnh trong lòng—so đo? Chắc tại con nhà người ta không bị bắt nạt nên mới nói nhẹ nhàng như vậy.
Cô trừng mắt nhìn bọn trẻ, nghiêm giọng:
"Đến xem đi, đây chính là cái kết cho việc nói bậy. Ông trời cũng không chịu nổi nên mới trừng phạt nó, kẻ ăn nói bừa bãi thì xứng đáng ăn phân trâu."
Bị cô lườm, lũ trẻ len lén nhìn nhau rồi lại liếc sang cây đòn gánh trong tay cô. Không ai dám hó hé thêm lời nào, lập tức bỏ chạy.
"Chị..."
Khương Song Linh kéo tay em trai vào nhà.
Cô nhúng khăn vào nước, đứng ở sân sau giúp Khương Triệt lau sạch vết bùn trên mặt. Sau đó, cô lấy một bộ quần áo sạch sẽ cho em trai thay. Đó là bộ đồ cũ của cô đã được sửa lại. Trên lưng vẫn còn một miếng vá màu xanh xám.
Khương Triệt ngẩng đầu nhìn chị gái, để mặc cô cẩn thận lau sạch cả kẽ tay dính bùn đen. Từ sau khi chị gái khỏi bệnh, ngày nào cũng chăm sóc cậu chu đáo hơn.
"Chị, em không phải Tang Môn tinh."
Khương Song Linh mỉm cười véo nhẹ khuôn mặt nhỏ của em trai, dịu dàng nói:
"Đương nhiên là không phải rồi."
Ba mẹ của hai chị em Khương Song Linh đã qua đời từ lâu. Ba Khương từng là xã trưởng đội sản xuất, khoảng bốn, năm năm trước dẫn dân làng đi xây công trình thủy lợi, không may gặp tai nạn qua đời. Khi đó, mẹ Khương đang mang thai Khương Triệt. Vì cú sốc quá lớn, bà khó sinh. Sinh xong chưa được bao lâu, bà cũng rời cõi trần.
Từ đó, trong thôn bắt đầu lan truyền lời đồn rằng Khương Triệt là "Tang Môn tinh", khắc cha khắc mẹ, vừa sinh ra đã khiến ba mẹ mất mạng.
Khương Triệt nhỏ bé, gầy gò, dù mới hơn bốn tuổi nhưng ngũ quan lại vô cùng xinh xắn. Cậu mang nét đẹp mềm mại, thường xuyên bị nhầm thành bé gái. Trong thôn, ngay cả những bé gái năm, sáu tuổi cũng không xinh bằng cậu. Cũng chính vì thế mà lũ con trai nghịch ngợm trong thôn hay kiếm cớ bắt nạt cậu.
Khương Song Linh xoa đầu em trai:
"Tóc em dài rồi, để chị cắt cho nhé."
Cậu bé bốn tuổi ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ. Khương Song Linh cầm kéo, tỉ mỉ sửa lại mái tóc cho em trai, cắt ngắn gọn gàng hơn. Một kiểu tóc sạch sẽ, sáng sủa làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu càng thêm đẹp đẽ.
Khương Triệt cúi đầu, xoay xoay bàn tay nhỏ, ngập ngừng hồi lâu cuối cùng cũng không nhịn được mà nói:
"Chị ơi, đừng đi làm mẹ kế cho người ta được không?"
Khương Song Linh mỉm cười: "Sao vậy?"
Cậu bé níu lấy vạt áo cô thì thào:
"Người ta nói... mẹ kế sẽ biến thành mụ phù thủy."
"Ồ? Vậy sao? Thế em thấy chị có giống mụ phù thủy không?"
Cậu bé ngoan ngoãn cắn môi, lắc đầu.
Trong trí tưởng tượng của Khương Triệt, mụ phù thủy phải là một bà lão xấu xí, với gò má nhô cao, chiếc mũi nhọn hoắt, miệng rộng đến mức có thể nuốt chửng trẻ con...
Mà chị của cậu vừa trẻ trung vừa xinh đẹp như vậy, sao có thể là phù thủy được?
Nhìn vẻ mặt em trai, nụ cười trên môi Khương Song Linh càng rạng rỡ. Cô dịu dàng trấn an:
"Em còn nhỏ, không cần lo chuyện của người lớn. Chỉ cần nhớ một điều, chị sẽ không bỏ rơi em đâu."
Cô cố tình dùng giọng dỗ trẻ con, đùa giỡn:
"Dù chị có biến thành mụ phù thủy cũng sẽ không ăn thịt em nên em có thể yên tâm."
Khương Song Linh hiểu rằng, đối với một đứa trẻ tầm tuổi này, không thể giảng đạo lý quá lớn lao.
Cô rất thích trẻ con, nhất là những bé đáng yêu như em trai mình.
Nghe chị gái nói xong, Khương Triệt chần chừ một lúc lâu rồi mới rụt rè hỏi:
"Vậy... sau này em có biến thành mụ phù thủy không?"
Khương Song Linh: “……”
Đôi lúc cô thật sự không hiểu mấy đứa trẻ này rốt cuộc suy nghĩ cái gì trong đầu.
Thấy cô im lặng không trả lời, Khương Triệt nghiêm túc kéo ống tay áo cô. Khương Song Linh trong bụng cười đến nở hoa nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ mặt đứng đắn:
“Chuyện này còn tùy xem em có muốn biến thành hay không.”
Khương Triệt: “……”
Tiểu Khương Triệt hơi rối rắm—nếu biến thành lão yêu bà, bọn trẻ khác sẽ sợ cậu và không dám bắt nạt cậu nữa. Nhưng mà…
“Lão yêu bà sẽ ăn tim gan trẻ con.”
Khóe miệng Khương Song Linh giật giật, sau đó dắt em trai đến trước chuồng heo, lặng lẽ chỉ vào hai con heo con vừa mới nuôi:
“Tim gan nó ăn ngon hơn, thịt cũng ngon hơn.”
Ở trong thôn, hầu như nhà nào cũng nuôi hai con heo—một con để nộp cho hợp tác xã, con còn lại để giết thịt ăn vào dịp Tết. Bình thường, chỉ có ngày lễ ngày Tết mới được ăn chút thịt.
Khương Triệt tròn mắt nhìn chằm chằm vào hai con heo mũm mĩm, nuốt nước miếng rồi gật đầu tán đồng.
Cũng đúng nhỉ, lão yêu bà sao không ăn thịt heo mà lại đi ăn trẻ con? Thật không hợp lý chút nào.
Khương Song Linh đứng bên cạnh em trai, cũng lặng lẽ nhìn hai con heo con trong chuồng.
Muốn ăn… thịt nó quá.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại thèm thịt heo đến thế.
Nửa tháng trước, cô không phải là Khương Song Linh của thập niên 70 mà là Khương Song Linh sinh vào thập niên 90.
Cô 29 tuổi, bắt đầu học vẽ từ năm 5 tuổi, tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật ở thủ đô khi 21 tuổi. Là một họa sĩ minh họa game nổi tiếng trên mạng, cô từng thành lập đội ngũ mỹ thuật của riêng mình và có danh tiếng không nhỏ trong ngành.
Ngành thiết kế mỹ thuật có áp lực rất lớn. Năm cô 28 tuổi, một dự án thất bại nặng nề khiến cô chịu cú sốc lớn, quyết định rời khỏi đội ngũ mình đã gầy dựng bao năm.
Cùng lúc đó, do nhiều năm thức đêm vẽ phác thảo và làm việc căng thẳng, cô phát hiện sức khỏe có vấn đề. Sau ca phẫu thuật, bác sĩ khuyên cô nên nghỉ ngơi, dưỡng bệnh.
Sau bảy năm làm việc điên cuồng như Thập Tam Lang*, cô đã mua được một căn nhà ở Thượng Hải, còn tiết kiệm được một khoản kha khá.
*Thập Tam Lang: nhân vật nổi tiếng vì làm việc quên mình, thường được dùng để chỉ những người lao động cực khổ, không màng nghỉ ngơi.
Cô dự định sẽ dành vài năm để thư giãn, vì đã quá mệt mỏi với cuộc sống căng thẳng, áp lực ở thành phố lớn.
Cô yêu thích nấu ăn, thích đi du lịch khám phá những vùng quê và thị trấn cổ. Vài ngày trước, cô đã thuê một căn nhà ở vùng quê với thời hạn tám năm, dự định làm vlog ghi lại hành trình xây dựng một nông trại nhỏ của riêng mình.
Nhưng ai ngờ… ngay ngày đầu tiên chuyển đến căn nhà mới, cô lại xuyên không về thập niên 70, trở thành một Khương Song Linh khác.
Còn được tặng kèm một cậu em trai bốn tuổi—Khương Triệt.
Sau khi ba mẹ mất, hai chị em cô sống cùng vợ chồng chú thím Khương Truyện Phúc và Lý Nhị Hoa.
Vợ chồng Khương Nhị Thúc có ba đứa con: Con trai lớn—Khương Kiến Quốc làm việc tại một xưởng quốc doanh trên trấn. Con trai út—Khương Ích Dân, 6 tuổi vẫn ở nhà. Con gái—Khương Hồng Bình trạc tuổi Khương Song Linh là em họ cô.
Cuộc sống của hai chị em tại nhà chú thím không mấy dễ chịu. Dù không bị ngược đãi thẳng thừng nhưng Lý Nhị Hoa thường xuyên bóng gió, châm chọc.
Tin đồn Khương Triệt là "Tang Môn tinh" từ đâu mà ra? Chính là từ miệng Lý Nhị Hoa mà ra.
Nửa tháng trước, Khương Song Linh cùng em họ Khương Hồng Bình đi múc nước. Không may, Khương Hồng Bình trượt chân, vô tình đẩy cô rơi xuống giếng nước lạnh băng.
Đêm đó, cô sốt cao, tình trạng nguy kịch đến mức phải đưa lên bệnh viện trên trấn. Cơn sốt kéo dài khiến cô rơi vào hôn mê suýt chút nữa không qua khỏi.
Đến khi tỉnh lại, linh hồn trong thân thể này đã đổi thành một Khương Song Linh khác.
Khi đó, đội sản xuất đang chọn người để gửi đi học Đại học Công Nông Binh. Đội có hai suất, trong danh sách ban đầu có tên Khương Song Linh.
Nhưng sau khi cô gặp tai nạn, có lẽ vì lo ngại sức khỏe cô không chịu nổi, danh sách báo lên huyện đã được sửa đổi.
Cái tên được thay thế chính là Tiết Ninh Ninh.