Bởi vì chỉ thi đấu trong chừng mực vừa phải, nên tiến trình diễn ra rất nhanh. Nghiễm nhiên, Quý Hành là người xứng danh đệ nhất, nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là Thừa Niểu vượt qua rất nhiều người, cuối cùng chỉ thua một chiêu nên mới xếp thứ hai.
Thấy vẻ kinh ngạc của mọi người, Thừa Ngọc hất nằm, nói bằng giọng tự hào: "Có gì đâu mà phải kinh ngạc? Điện hạ vốn đã rất mạnh. Nếu không bị hôn mê mười năm, lãng phí biết bao thời gian, thì giờ chưa chắc ai thắng ai thua.”
"Trước đây điện hạ cũng đâu thua kém gì Quý thiếu chủ.”
Tất nhiên, lời này có phần khuếch đại.
Trong lứa đồng tu, thường thì kiếm tu sẽ có chiến lực mạnh nhất. Nếu mà Thừa Niểu dùng Phệ Hồn Đằng, thì chắc có thể ngang tay với Quý Hành. Nhưng Phệ Hồn Đằng là át chủ bài của nàng, huống chi, nàng còn chưa hoàn toàn thu phục được nó, mười năm trước, tuy Thừa Niểu rất mạnh, nhưng vẫn thua Quý Hành một bậc.
Nhưng mọi người mới chịu ơn của hoàng thất, tất nhiên phải nể mặt của họ, ai cũng cười hùa theo Thừa Ngọc.
"Đúng là phải nhìn điện hạ bằng con mắt khác, nếu không bị phí mất mười năm, có lẽ bây giờ điện hạ đã kết Anh." Nói như vậy cũng không quá, vì ai cũng biết rằng: Thừa Niểu đã vào giai đoạn viên mãn của bậc Kim Đan từ mười năm trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play