Lần đầu tiên là vào mười năm trước.

Cửu Tư chia làm năm châu bốn biển, đế đô nằm ở Trung Châu, có 12 tòa thành bao bọc xung quanh. Năm đó, ngoại thành gặp phải đợt thú triều trăm năm khó gặp, yêu thú bộc phát hung tính, tùy ý đả thương con người.

Người phàm vô cùng yếu ớt, muốn dẹp yên đợt thú triều, tất nhiên phải nhờ tu sĩ ra tay.

Thân là đế nữ, Thừa Niểu cũng xông xáo đi đầu, đối chiến với một con yêu thú bậc Kim Đan đã nhập ma. Bởi vì nhập ma, yêu thú bộc phát hung tính, tu vi tăng mạnh, xem như đã bước nửa chân vào hàng Nguyên Anh.

Dù là vậy, Thừa Niểu vẫn hạ được nó, chỉ là phải bỏ hơi nhiều công sức.

Nàng chiến đấu với con yêu thú bậc Kim Đan suốt một ngày ròng, cuối cùng cũng giành thế thượng phong, lúc nàng sắp lấy mạng con yêu thú, không ngờ lại gặp phải Văn Hỉ - bị cuốn vào chiến trường - đang phải tránh né khắp nơi một cách chật vật.

Trùng hợp là, trong lúc hoảng loạn, Văn Hỉ vô tình bước vào phạm vi săn mồi của yêu thú.

Khi đó, Văn Hỉ chỉ là một thiếu nữ người phàm trói gà không chặt. Vóc nàng ta không cao, thân hình mảnh dẻ, bộ áo vải đã rách bươm, loang lổ vết máu.

Người phàm xác thịt, cực kỳ yếu ớt. Đứng trước một con yêu thú hung tàn, dù muốn kháng cự đi nữa, cũng như dã tràng se cát.

Trước khi khai chiến, họ đã sai người đi 'dọn dẹp', lẽ ra sẽ không có người phàm bước vào đây. Nhưng chuyện gì cũng khó tránh khỏi điều bất trắc, giờ không phải lúc để đào sâu nguyên do, cứu người mới là quan trọng nhất.

Trong mắt tu sĩ, người phàm chỉ như con kiến. Luật pháp Cửu Tư đã quy định tu sĩ không được vô cớ lấy mạng người phàm, nhưng cũng không bắt buộc phải bảo vệ họ.

Văn Hỉ không phải người phàm duy nhất lạc vào chiến trường, nhưng trong lúc cấp bách, không tu sĩ nào sẽ liều mình đi cứu người phàm.

Nhưng Thừa Niểu là đế nữ Cửu Tư, dù là người phàm hay tu sĩ, ở trong mắt nàng, tất cả đều là con dân của Cửu Tư, không có khác biệt. Nàng không thể trơ mắt nhìn con dân mình bước vào chỗ chết mà không cứu giúp.

Trước mặt bao người, dù là về công hay tư, nàng đều không thể bỏ mặc Văn Hỉ.

Tình hình chiến đấu đến hồi căng thẳng, trong lúc cấp bách, thật ra nàng chưa thấy rõ mặt Văn Hỉ, chỉ có đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ người phàm là để lại ấn tượng sâu sắc.

Đôi mắt nàng ta chìm trong tuyệt vọng, nhưng điều khiến người ta bất ngờ là, dù đã vào bước đường cùng, nàng ta vẫn không bỏ cuộc, vẫn muốn tự cứu lấy mình.

Tuyệt vọng mà bất khuất.

Khác hẳn với những người sợ đến mức chảy nước mắt nước mũi, dù Văn Hỉ cũng sợ, nhưng nàng ta không rơi giọt nước mắt nào cả.

Thừa Niểu đánh giá cao kiểu người này.

Lúc đó nàng còn nghĩ, đợi khi chấm dứt thú triều, khi về nàng sẽ sai người kiểm tra linh căn của cô nương này, nếu mà có tiên duyên thì giữ lại, tập trung bồi dưỡng.

Đã có tâm tính thế này, dù chỉ có tư chất bình thường thì vẫn sẽ gây dựng được thành tựu.

Nàng cho rằng Văn Hỉ là một nhân tài.

Mà sự thật cũng đã chứng minh: Thừa Niểu không nhìn lầm. Sau mười năm, cô nương người phàm chỉ biết hốt hoảng chạy trốn khi xưa đã trở thành tu sĩ bậc Kim Đan, đã trở thành thiên tài trăm năm khó gặp trong mắt muôn người.

Lần thứ hai nhìn thấy Văn Hỉ, là vào ngày Thừa Niểu tỉnh lại.

Văn Hỉ mặc bộ thanh bào của đệ tử thân truyền Côn Luân, dập đầu ba cái với nàng, vóc dáng nàng ta vẫn thanh mảnh như xưa, nhưng lưng nàng ta rất thẳng, không còn vẻ khiếp nhược, bất lực như lần đầu gặp, nét mặt nàng ta đầy vẻ cứng cỏi và tự tin, trịnh trọng nói với nàng: "Ân cứu mạng của điện hạ, Văn Hỉ khắc ghi trong lòng, kiếp này chắc chắn sẽ đền đáp.”

"Ta nhất định sẽ tìm ra linh dược để trị thương cho điện hạ.”

Nói xong, nàng ta không nán lại thêm, quay người ra khỏi hoàng cung. Mấy ngày sau, nàng ta cũng không xuất hiện nữa 

Khi đó Thừa Niểu vừa mới tỉnh lại, cơ thể suy nhược, tinh thần không tốt, nàng còn chưa bị Hồi Thiên Châu kéo vào giấc mơ nọ, nên không chú ý Văn Hỉ mấy, chỉ biết đây là người phàm mà mình cứu hồi mười năm trước.

Sau khi biết Văn Hỉ đã được chưởng môn Côn Luân nhận làm đệ tử thân truyền, điều đầu tiên mà Thừa Niểu nghĩ tới là phải dùng cách này để chèo kéo người này về phía mình.

Hoàng tộc đang dần suy thoái, nếu muốn khôi phục vinh quang ngày cũ thì cần phải có rất nhiều nhân tài. Cho nên, khi thấy Văn Hỉ biết đền ơn đáp nghĩa như vậy, nàng cũng thấy vui vẻ trong lòng, thầm nhủ lần cứu người này không lỗ mấy.

Dù Hồi Thiên Châu có nói nàng và Văn Hỉ là nữ chính và nữ phụ trong truyện đi nữa, ý nghĩ này vẫn không đổi.

Xưa nay nàng luôn theo nguyên tắc 'điều chính mắt thấy mới là thật'.

Đến tận hôm nay, vào lần gặp thứ ba của các nàng, lúc này Thừa Niểu mới có thời gian và sức lực để nhìn nàng ta thật kỹ.

Thoạt nhìn Văn Hỉ vẫn thê thảm như lần đầu gặp, nhưng cũng đã có điều khác xưa. Nàng ta là một mỹ nhân, nhưng trên đại lục Cửu Tư có vô số mỹ nhân này, ngũ quan ấy cũng chẳng mấy đẹp. Nhưng dung mạo không phải điểm cuốn hút nhất ở nàng ta, mà là nét kiên cường và quyết đoán trên khuôn mặt.

Đó là một bông hoa nở trong sa mạc.

*

"Không biết đi à?”

Thấy người Văn Hỉ bê bết máu, sắc mặt Quý Hành rất tệ, giọng y lạnh như sương giá: "Đây là chính điện, há là nơi để cho cô tự ý xông vào.”

Mặt Vân Hỉ tái nhợt, thấy tay khác của Quý Hành đang xách đôi nhạn Tật Phong, nàng ta ngơ ngẩn, sau đó nói: “Xin lỗi, do muội đường đột. Muội……”

Nàng ta rất thông minh, thoáng chốc đã biết hôm nay là ngày gì.

Nàng ta còn muốn giải thích thêm, nhưng cơ thể đã quá yếu, còn chưa kịp nói hết thì đã phun một búng máu, mặt xanh như tàu lá, hai mắt khép lại rồi chìm vào hôn mê.

Khuôn mặt Quý Hành vẫn lạnh lùng, y đỡ nàng ta, chợt cao giọng gọi: “Truyền linh y tới!”

Cách đó không xa, Thừa Niểu thấy ống tay áo của hai người đã gần như quấn lấy nhau, ánh mắt nàng hơi âm u, nhưng mặt vẫn lộ vẻ ngạc nhiên và lo lắng.

Dường như nàng không để tâm chuyện vị hôn phu của mình thân thiết với một cô gái khác.

Lúc trước cung tỳ thấy Văn Hỉ như vậy, vốn đã đi gọi linh y rồi. Nên không lâu sau đó, linh y đã vội vàng chạy đến.

Sau khi kiểm tra xong, linh y trầm giọng nói: "Có lẽ Văn cô nương đã bị huyết long trùng gây thương tích, vết thương bên ngoài rất nghiêm trọng, chất độc đã xâm nhập tim phổi, nên mới hộc máu hôn mê.”

“Huyết long trùng!”

Có người không nhịn được mà hô khẽ: “Đúng rồi, Văn cô nương đi tìm huyết chi vạn năm, thảo nào lại gặp phải huyết long trùng.”

Huyết long trùng thích ăn huyết chi nhất, thường sẽ sống gần huyết chi. Nếu muốn hái huyết chi, thường sẽ phải chiến đấu với huyết long trùng. 

Tuổi huyết chi càng lớn, con huyết long trùng canh giữ nó sẽ càng mạnh. Tu vi của huyết long trùng canh giữ cạnh huyết chi vạn năm cũng đạt tới cấp Nguyên Anh!

Văn Hỉ dám liều thân Kim Đan để chiến đấu với yêu thú Nguyên Anh, chỉ với lòng dũng cảm và sự gan góc này thôi cũng đã đủ khiến người ta nhìn bằng con mắt khác. Huống chi nàng ta còn sống sót trở về.

“Trên đời này, người không quên ơn cứu mạng, còn dám lấy mạng đền ơn như Văn cô nương đúng là ít ỏi.”

Bất kể khi nào, những người biết đền ơn đáp nghĩa sẽ khiến người ta nể phục, giành được thiện cảm của mọi người.

Các cung nhân hầu trong điện đều thấy vô cùng thổn thức, chỉ riêng Quý Hành đứng một bên, vẻ mặt buốt lạnh như tuyết. Từ đầu đến giờ, y không nói gì cả, nhưng trong vô thức, đôi mày y lại hơi chau.

Y chỉ đứng đó, có vẻ hơi thất thần.

Thừa Niểu quan sát toàn bộ phản ứng của mọi người.

Thực lòng mà nói, nếu Văn Hỉ chỉ vì trả ơn cho nàng mà làm đến nỗi này, vậy thì nàng cũng sẽ thích vị cô nương lương thiện này.

Tất nhiên, giờ vẫn còn sớm, nàng sẽ không dễ dàng đưa ra kết luận với bất kỳ ai, hoặc việc gì.

"Độc này có thuốc giải không?” Thừa Niểu tiến một bước, gương mặt toát vẻ lo âu: "Vì ta mà Văn cô nương mới bị thương đến nỗi này, linh y,  bất cứ giá nào cũng phải trị khỏi cho Văn cô nương."

Nói xong, thiếu nữ ho khẽ, vẻ ốm yếu lại càng hiện rõ, nàng thở dài khe khẽ: "Cơ thể ta đã thế này rồi, cũng không vội lúc nhất thời. Có điều, Văn cô nương có thiên tư tuyệt hảo, tính tình chí thuần chí thiện, là một nhân tài hiếm có của Cửu Tư, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện bất trắc.”

Nàng chỉ mới tỉnh lại, vết thương chưa khỏi hẳn, thân thể còn trong trạng thái suy yếu, tất nhiên khuôn mặt cũng không hồng hào như những người khoẻ mạnh, mà có hơi tái nhợt.

Hôm nay nàng mặc một bộ xiêm y xanh biếc, một màu rực rỡ sáng ngời, lẽ ra phải thêm mấy phần sức sống và sinh lực cho nàng, giờ lại thành phản tác dụng.

Vừa không khiến nàng trông khoẻ khoắn hơn, mà còn tô đậm vẻ suy yếu nàng muốn giấu.

Ở đằng khác, Quý Hành chợt định thần lại, y đến gần Thừa Niểu. Thấy khuôn mặt tái nhợt của thiếu nữ, đôi mày y nhíu chặt. Y không nói gì, chỉ vươn tay ra, định ôm lấy vai Thừa Niểu rồi dìu nàng. Nhưng y còn chưa kịp đụng tới áo xiêm, thiếu nữ đã dời nửa bước sang phía bên cạnh, vừa đủ để né khỏi tay y.

Tay y chỉ chạm vào không khí, thế là khựng giữa chừng.

"Niểu Niểu?”

Quý Hành cau mày, thấy hơi bất ngờ.

Thừa Niểu lại ho một tiếng, nàng lắc đầu, truyền âm nói với y: “Đừng lo, ta không sao cả. Huống chi ở đây có bao nhiêu người nhìn.”

Lúc nói câu này, nàng hơi cúi đầu, khuôn mặt tái nhợt chợt phớt hồng, có vẻ như đang thẹn thùng.

Tức thì, cái ngờ vực trong lòng Quý Hành cũng tan biến.

Tuy y và Thừa Niểu là vị hôn phu thê, nhưng họ còn chưa chính thức thành hôn, nếu mà có cử chỉ thân mật quá đáng trước mặt người ngoài, đúng là có vẻ không trang trọng mấy.

"Ta đứng cạnh nàng, nếu thấy mệt thì cứ tựa vào ta.”

Lát sau, y cũng truyền âm bảo nàng.

Chóp tai tựa hòn ngọc trắng của thiếu nữ run run, nhuốm sắc đỏ nhạt, nàng 'ừm' một tiếng thật khẽ.

……

Mười năm, nói thì dài mà cũng chẳng dài lắm.

Ít nhất, đối với tu sĩ thì đó chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi trong đời họ. Những người được tuyển vào cung, dù là thị vệ hay cung tỳ, tất cả đều không phải người phàm, kém nhất cũng phải có tu vi bậc Luyện Khí.

Tuổi thọ của tu sĩ dài hơn người phàm, trí nhớ của họ cũng hơn hẳn.

Cho nên, mọi người vẫn còn nhớ hồi mười năm trước, đế nữ Cửu Tư phải khiến thiên hạ chấn động thế nào.

Đế nữ Thừa Niểu, thân phận cao quý, dung nhan mỹ miều, thiên tư xuất chúng, nhưng nàng không hề tự cao, không có vẻ kiêu ngạo của bề trên, mà lại rất ôn hòa, lễ độ, cư xử khoan dung với bề tôi.

Tất nhiên, khí khái và phong thái của nàng vẫn nguyên vẹn.

Tóm lại, đế nữ của mười năm trước vô cùng khí phách, rực rỡ, nào giống với vẻ suy nhược bây giờ.

Nghĩ đến đây, mọi người đều thầm nghĩ nếu mà linh căn của đế nữ không bị thương tổn, không hôn mê suốt mười năm, chắc giờ nàng cũng đã bước vào hàng Nguyên Anh, không biết phong thái của nàng sẽ đến nhường nào?

Nếu không nhờ đế nữ liều mình giúp đỡ, làm sao Văn cô nương cô thành tựu như hôm nay?

Khi đó, Văn cô nương chỉ là một người phàm nhỏ nhoi. Nhưng đế nữ không hề do dự, quyết xả thân bảo vệ, tâm tính như thế lại càng đáng quý, khiến người ta nể phục.

Nhớ thời vạn năm trước, lúc ấy còn chưa có nước Cửu Tư. Khi đó mọi người chưa bị ràng buộc bởi luật pháp, đều tuân theo nguyên tắc mạnh được yếu thua. Không chỉ người phàm, rất nhiều tu sĩ đều sống trong cảnh khó khăn.

Các tộc tàn sát lẫn nhau, kẻ mạnh không bị trói buộc, đả thương hay giết người đều tùy tâm trạng, khiến cho trăm họ lầm than, thời cuộc rối ren.

Đến tận khi nữ đế Thừa Vi đột nhiên xuất hiện, lập nước Cửu Tư, xây dựng bộ luật Cửu Tư, thế giới hỗn loạn này mới được thấy hòa bình.

Trong vòng luật pháp, mọi người đều bình đẳng.

Người phàm không còn bị coi như heo chó, tu sĩ không thể cậy tu vi mà làm loạn.

Dù tu vi cao hay thấp, là tu sĩ hay người phàm, một khi đã phạm pháp, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.

Đương nhiên, cũng sẽ có người phản đối, nhất là các vị đại năng xa tít trên cao, bọn họ đã quen thói coi trời bằng vung, sao cam tâm chịu cảnh bị ràng buộc?

Tiếc là họ không phải đối thủ của bốn vị Đại tướng quân dưới trướng nữ đế Thừa Vi, nên dù có không cam tâm thì vẫn phải ngoan ngoãn tuân theo.

Người đời xưng nữ đế Thừa Vi là 'Tổ sư'.

Nhưng đã qua vạn năm, nữ đế băng hà, trong hoàng tộc họ Thừa không còn ai có thể sánh được nữ đế.

Đến tận bây giờ, trong hoàng tộc họ Thừa đã không còn vị đại năng cấp Đại Thừa nào nữa, mà trong bốn gia tộc lớn từng ở dưới trướng hoàng tộc, giờ mỗi tộc đều có một vị đại năng cấp Đại Thừa.

Nhất là nhà họ Quý, lão tổ họ Quý đã đến giai đoạn viên mãn của kỳ Đại Thừa, chỉ thiếu một chút nữa là có thể phi thăng.

Trong thế giới mà tu sĩ và người phàm cùng chung sống, bản chất nó vẫn là cá lớn nuốt cá bé, nên muốn thay đổi quy tắc, bắt buộc phải trở thành kẻ mạnh nhất.

Vạn năm trước, nữ đế đã làm được, tiếc là hậu đại không thể đạt đến trình độ của nàng ta, cũng không mạnh đến thế, nên mới dần suy thoái.

Dù là vậy, ở trong lòng rất nhiều người, nhất là với người phàm, địa vị của hoàng tộc họ Thừa vẫn rất cao.

Tuy tu vi của đế nữ không bằng nữ đế, nhưng nàng không thẹn với danh con cháu nữ đế, cũng có phẩm chất cao thượng, tấm lòng thương dân như con không khác nàng ta. Nếu không phải vì nàng xếp thứ hai, lại còn không thích tranh giành, lẽ ra ngôi vị thiếu quân Cửu Tư đã thuộc về nàng.

Đế nữ tốt thế này, thảo nào Văn Hỉ cô nương lại bằng lòng dùng cả tính mạng để đền đáp.

Linh y nghĩ ngợi trăm hồi, nét mặt càng thêm kính trọng, vội đáp: “Xin điện hạ hãy yên tâm, độc này vẫn có cách giải, tuy là độc, nhưng không thể lấy mạng người, thần sẽ giải độc cho Văn cô nương ngay. Nhưng điện hạ, ngài vừa mới tỉnh lại, linh căn vẫn chưa lành, phải nghỉ ngơi nhiều mới được, không nên hao tâm tổn sức.”

Thừa Niểu cười nhẹ: "Ta tự hiểu thân thể mình, linh y lo giải độc, chữa thương cho Văn cô nương trước đi. Đừng để vết thương trở nặng.”

Linh y vội đáp vâng, nghe nói Văn cô nương đã tìm được huyết chi vạn năm, vậy thì điện hạ có cơ hội hồi phục rồi. Nghĩ đến đây, linh y bắt đầu châm cứu, dùng thuốc, sau khi ghim ba mũi kim, Văn Hỉ phun một búng máu độc ra ngoài, dần tỉnh lại.

“Văn cô nương, giờ cô thấy sao rồi?”

Văn Hỉ chớp mắt, nàng ta hãy còn ngơ ngác vì mới tỉnh, nhưng thoáng sau đó đã định thần lại, nhớ khi nãy đã xảy ra chuyện gì.

“Ta không sao.” Nữ tử nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, nàng ta lắc đầu rồi nhìn mọi người xung quanh, nói với giọng áy náy: “Xin lỗi, khiến mọi người phải lo lắng rồi. Đây chỉ là vết thương nhỏ, nghỉ ngơi một khoảng thời gian thì sẽ khỏi.”

"Bị thương nặng thế này, há chỉ là vết thương nhỏ?” Linh y phản bác: "Độc của huyết long trùng là kịch độc, nếu để muộn một giờ nửa khắc, chất độc xâm nhập vào đan điền, vậy thì sẽ phải chịu hồi khổ nạn. Văn cô nương, cô không thể xem nhẹ thương thế của mình.”

"Không phải ta không biết quan tâm bản thân, ta chỉ muốn lấy huyết chi vạn năm nhanh nhất có thể.” Giọng Văn Hỉ hơi khàn, lúc nói chuyện, nàng ta vô thức nhìn về phía Thừa Niểu và Quý Hành.

Trước hết là nhìn Thừa Niểu, rồi ánh mắt nàng ta dừng trên người Quý Hành một lát, sau đó lại lơ đãng dời đi.

“Điện hạ.” Nàng ta gọi một tiếng, khựng một chốc rồi mới gọi: “Quý sư huynh.”

Thừa Niểu mỉm cười, đáp lại nàng ta: "Tỉnh là tốt rồi, giờ trong người có thấy không thoải mái ở đâu không?” ( app TYT - tytnovel )

So với vẻ ôn hòa của nàng, sắc mặt Quý Hành rất lạnh, thậm chí còn không thèm nhìn Văn Hỉ, thái độ hờ hững này khiến người ta phải thấy tổn thương.

Mặt Văn Hỉ tái hơn.

“Văn cô nương, không phải cô đã tìm được huyết chi vạn năm à?” Linh y chỉ quan tâm đến huyết chi vạn năm, hỏi ngay: "Giờ ta đang ở ngay đây, cô lấy huyết chi ra đi, linh dược thế này phải dùng kịp thời, không thì dược tính sẽ tan dần theo thời gian, hiệu quả giảm mạnh.”

Nghe vậy Quý Hành mới nhấc mắt nhìn Văn Hỉ, hỏi: "Cô tìm được huyết chi vạn năm thật à?” Trong giọng y toát lên vẻ bức bách khó gặp.

Văn Hỉ biết rõ tại sao y phải cấp bách như vậy.

Quý sư huynh đang hỏi thay người con gái mình yêu, vì nàng mà thấy sốt ruột.

Nàng ta rũ mắt, gật đầu, vung tay lên, ngay sau đó, một cây linh chi đỏ như máu đã xuất hiện giữa không trung. Gốc linh chi này chỉ lớn bằng bàn tay một người đàn ông trưởng thành, màu đỏ như máu, toàn thân phát ra ánh sáng, chỉ mới xuất hiện mà đã toả mùi thuốc nồng đậm.

"Đây là huyết chi vạn năm.”

Huyết chi xuất hiện, Văn Hỉ cũng ngồi dậy, lưng nàng ta thẳng tắp, nhìn về phía Thừa Niểu, trầm giọng nói: "Điện hạ, ta mang nó về rồi.”

Thừa Niểu cũng ra vẻ sung sướng hợp tình hình, khen nàng ta: “Văn cô nương đúng là lợi hại. Phen này ta phải cảm ơn cô rồi.”

“Điện hạ không cần phải cảm ơn, vốn là ta mắc nợ ngài.” Văn Hỉ nghiêm túc đáp: "Trước đây vì cứu ta nên diện hạ mới bị thương, đây là chuyện ta nên làm.”

Người trong điện nghe vậy đều phải gật đầu, lộ vẻ tán thưởng.

Chỉ riêng Quý Hành, mắt y cứ nhìn huyết chi vạn năm chằm chằm, không thèm ngó ngàng tới Văn Hỉ.

Thừa Niểu vẫn cười, nàng cũng nhìn huyết chi bằng ánh mắt mong đợi. Nhưng thực chất, nỗi lòng nàng vẫn thản nhiên, bởi vì trong truyện viết cây huyết chi vạn năm này là hàng giả, bị huyết bồ đề giả mạo.

Tuy nàng cũng không muốn tin lắm.

Quả nhiên, ban đầu linh y rất hân hoan, cẩn thận nâng gốc huyết chi, nhưng sau một hồi quan sát kỹ càng, khuôn mặt linh y dần toát lên vẻ chần chừ.

“Sao rồi?”

Thấy nét mặt linh y không đúng lắm, Quý Hành cau mày, hỏi ngay: "Cây huyết chi này có vấn đề gì à?”

“Không đúng, đây không phải huyết chi vạn năm, đây là huyết bồ đề!” Linh y kiểm tra lại, sau đó để lộ vẻ thất vọng, lắc đầu một cách tiếc nuối.

Bầu không khí vui vẻ trong điện cũng sượng lại.

“Sao lại như vậy?!” Văn Hỉ biến sắc: “Ta…… Ta không biết.”

“Huyết long trùng cũng thích ăn huyết bồ đề. Bề ngoài của huyết bồ đề và huyết chi rất giống, nên thường bị nhầm lẫn.” Linh y thở dài rồi giải thích.

Biết đây không phải huyết chi vạn năm, khuôn mặt Quý Hành càng lạnh lùng, chỉ hỏi: "Cây huyết bồ đề này không có tác dụng gì với Niểu Niểu?”

Linh y gật đầu.

Huyết bồ đề cũng là một loại linh dược quý báu, nhưng công dụng lại khác hẳn huyết chi. Dù có quý giá hơn nữa thì cũng không thể chữa vết thương ở linh căn của Thừa Niểu.

“Là lỗi của ta." Bờ môi trắng bệch của Văn Hỉ sắp bị cắn ứa máu: "Khiến điện hạ phải mừng hụt.”

Khuôn mặt Thừa Niểu cũng toát ra vẻ thất vọng, nhưng cách nói chuyện vẫn rất ôn hòa: “Không sao, huyết chi vạn năm vốn khó tìm, Văn cô nương đừng tự trách bản thân. Huống chi huyết bồ đề cũng là thuốc quý, chuyến này chưa hẳn là tay không."

"Thân là đệ tử thân truyền của chưởng môn mà không phân biệt được huyết chi và huyết bồ đề?” Khác hẳn với nàng, vẻ mặt Quý Hành rất khắc nghiệt, giọng điệu bực tức, từng câu từng chữ vô cùng gay gắt: "Tông môn có dạy môn linh dược, phàm là đệ tử nội môn đều phải học, Văn Hỉ, bình thường cô đi học vậy à?”

Văn Hỉ cúi đầu, hết sức hổ thẹn: “Là lỗi của ta, Quý sư huynh dạy đúng lắm. Lần sau ta sẽ không nhầm nữa.”

"Mắc lỗi thì phải nhận phạt, về chép Linh Dược Phổ một trăm lần.”

"Vâng.”

Văn Hỉ ngoan ngoãn đáp.

Thừa Niểu đứng một bên, nhìn thấy cảnh này thì nhướng mày.

*

Tuy là một hồi lầm lẫn, nhưng tấm lòng Văn Hỉ không phải giả, nàng ta vì thế mà bị thương nặng, dù đã giải độc của huyết long trùng, nhưng vết thương vẫn còn đó, tạm thời không thể dùng linh lực, cũng không tiện đi lại, phải nằm nghỉ ngơi mấy ngày.

Trong mười năm này, vì đi tìm thuốc cho Thừa Niểu, Văn Hỉ đã bị thương vô số lần.

Lần này cũng không ngoại lệ 

Thậm chí, trong cái hoàng cung này, nàng ta có riêng một cung điện nhỏ. Nghe đâu là có một năm, một mình Văn Hỉ xông vào biển Địa U, hái được một đóa minh liên ngàn năm, dâng cho đế nữ để chữa thương. Cũng vì thế mà hai tay Văn Hỉ bị gãy, suýt đã thành một kẻ tàn phế.

Đế quân cảm kích tấm lòng chân thành của nàng ta, vì để nàng ta yên tâm dưỡng thương, đế quân ban cho nàng ta một cung điện nhỏ, đặt tên là điện Hoan Hỉ.

Những chuyện này là do người khác kể cho Thừa Niểu biết.

Nàng điềm nhiên sắp xếp người đến chăm sóc nàng ta, đến khi đã dàn xếp ổn thỏa, nàng mới dẫn người rời khỏi. Trong lúc này, Quý Hành luôn đi sát bên nàng, ngoài lúc răn dạy Văn Hỉ vài câu, lúc sau y không thèm nhìn đến nàng ta nữa.

“A Hành, chàng ghét Văn cô nương lắm à?” 

Ra khỏi điện Hoan Hỉ, Quý Hành đưa Thừa Niểu về điện Phù Phượng của nàng. Trên đường trở về, Thừa Niểu chợt hỏi y.

Nghe nàng nhắc tới Văn Hỉ, Quý Hành nhíu mày, giọng lạnh như băng: "Cô ta khiến nàng bị thương nặng, phải hôn mê suốt mười năm. Chẳng lẽ ta không được ghét cô ta?”

Tuy tính cách Quý Hành vốn lạnh lùng, nhưng y chưa bao giờ thể hiện sự căm ghét rõ ràng như thế với một ai. Nhưng cái 'căm ghét' này, ai bảo không phải một kiểu 'đặc biệt' khác?

Thừa Niểu nhìn y, ánh mắt nàng sâu thẳm.

"Trước đây là ta tự nguyện cứu cô ấy. Vết thương của ta là do yêu thú gây ra, không phải do cô ấy. Cô ấy chỉ là một người vô tội bị liên lụy thôi, chàng đừng giận cá chém thớt.”

Quý Hành không trả lời, rõ ràng là không bằng lòng. Dường như nỗi căm ghét Văn Hỉ đã ăn sâu bén rễ trong lòng y.

Chẳng lẽ là vì y quá yêu nàng, quá để ý nàng?

“A Hành, chàng ghét cô ấy như thế là vì chàng rất yêu ta, có đúng không?”

Bỗng nhiên, cô thiếu nữ bật cười, lúc nàng cười, phía bên trái sẽ có một lúm đồng tiền nho nhỏ, trông rất hoạt bát, đáng yêu.

Quý Hành là một người hay kiềm chế cảm xúc, hiếm khi thể hiện tình cảm một cách lộ liễu. Ít nhất là trước khi Thừa Niểu rơi vào hôn mê, ai cũng biết y rất quan tâm Thừa Niểu, nhưng y chưa từng nói 'yêu' nàng.

Nhưng lần nào Thừa Niểu hỏi tới, y đều sẽ gật đầu không chút do dự.

Lúc này cũng như mọi lần khác.

Nam nhân vẫn gật đầu một cách nghiêm túc.

"Ừm, ta cũng thích chàng.”

Đôi mắt thiếu nữ cong tít, nụ cười càng thêm rạng rỡ, dường như nàng cảm thấy rất hài lòng với biểu hiện của vị hôn phu, và cũng như mọi lần, nàng bộc bạch tình cảm của mình vô cùng thẳng thắn.

Đã rất lâu rồi, nàng không cười với y thế nữa, Quý Hành nhìn mà mê mẩn, không kiềm lòng được mà vươn tay về phía nàng.

Y muốn nắm tay nàng.

Giống như khi trước nàng hay nắm tay y.

Đột nhiên, thiếu nữ lại đưa tay ra, xách đôi nhạn Tật Phong trên tay trái của y.

"Hầy, ta quên mất hai đứa nhỏ này rồi.” Nhìn đôi nhạn Tật Phong, thiếu nữ cười rất vui, ngước lên nói với y: “A Hành cứ yên tâm, ta sẽ nuôi chúng thật kỹ, chắc chắn sẽ không để chúng bị thiệt thòi đâu. Dù sao...”

"Đây cũng là hai bảo bối nhỏ mà chàng tặng ta.”

Nàng chớp mắt với hắn, trông rất tinh nghịch 

Tay nàng nhỏ, nên không thể một tay xách hai con giống y, nàng chỉ có thể xách mỗi bên một con. Cũng vì vậy mà nàng không rảnh tay nào cả, không thể nắm tay Quý Hành.

"Được.” Quý Hành nhìn lòng bàn tay trống trơn, khựng một lát rồi nói: "Giờ cơ thể nàng chưa khoẻ, đưa ta xách đi.”

“Không đâu, ta còn chưa yếu đến thế, huống chi hai đứa nhỏ này cũng không nặng. A Hành đừng lo, ta xách nổi mà.” Thừa Niểu mỉm cười, buông lời từ chối, ánh mắt nàng lướt qua tay y một cách bâng quơ, dường như nàng cũng chẳng phát hiện ý định của y, chỉ chuyện trò vu vơ: “Đúng rồi, A Hành, chúng ta sắp thành hôn, vậy thì phải đi bái kiến Vô Hạ Kiếm Quân trước mà đúng không? Mai chúng ta đi, chàng thấy ổn không?”

Bàn tay đó vừa chạm vào một nữ nhân khác.

—— Nếu không rửa cho sạch thì đừng mơ được động vào nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play