"Noãn Noãn, con nói bánh không ngon, nhưng mấy đứa trẻ trong thôn đều ăn bánh, em trai em gái nhỏ hơn con cũng ăn bánh có đúng không?" Hứa Đào tiếp tục kiên nhẫn nói chuyện.
Sáng sớm lúc cô nhìn thấy bà Quách lấy hai miếng bánh đưa cho Quách Phi, liền biết được, đó là bữa trưa của Quách Phi và Triệu Lệ Noãn.
Sau đó Triệu Lệ Noãn đi đến trường xong, Hứa Đào mới biết được từ trong miệng bà Quách, đứa trẻ trong thôn đi học, đồ ăn đều là bánh gỗ, bánh gỗ không có mùi vị gì, duy nhất chỉ có một chút xíu vị mặn mà thôi, khó ăn nhạt nhẽo cứng ngắc, nhưng bao no.
"Dạ." Triệu Lệ Noãn gật đầu.
Lúc cô bé ở trường ném miếng bánh nướng đó đi, lúc nhìn thấy Quách Phi nhặt lên, ăn hết mà không ngại bẩn, cô bé thật sự rất áy náy, vì sao kiểu áy náy đó xông lên đầu, Triệu Lệ Noãn cũng không hiểu.
"Noãn Noãn, mọi người đều có thể ăn, bạn học nhỏ hơn con cũng có thể ăn, vì sao con không thể ăn?" Hứa Đào lại hỏi: "Con người đều bình đẳng, không có giàu nghèo cao thấp, chỉ có điều kiện khác biệt, con không đi học, tương lai sau này con sẽ mãi sống cuộc sống như vậy."
"Mẹ ơi, Noãn Noãn không muốn ăn bánh đâu." Triệu Lệ Noãn ôm cổ Hứa Đào ra sức lắc đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT