Đột nhiên tới một đoạn nhạc đệm khiến phòng phát sóng trực tiếp như vỡ òa. Bình luận liên tiếp hiện lên như mưa rơi:

【Đứa bé này là ai vậy? Thật sự quá đáng yêu rồi!】

【A… a… a… Tôi cũng muốn ôm lấy đôi chân xinh đẹp của chị Thẩm!】

【Thật sự khiến người ta choáng váng! Tôi thừa nhận Thẩm Niệm Hạ rất xinh đẹp, nhưng một đứa trẻ ba tuổi gọi người ta là “tiên nữ tỷ tỷ” thì có hơi... quá mức đáng yêu rồi đó!】
 

【Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cảm giác chị em nhà họ Thẩm thật biết cách diễn nha】

Mọi người đều hết sức tò mò rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Tiểu gia hỏa chạy như bay tới, ôm chặt lấy chân Thẩm Niệm Hạ, vui mừng như vừa tìm được “tiên nữ tỷ tỷ” trong truyền thuyết. Bé ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, giọng nói non nớt đầy phấn khích:
“Tiên nữ tỷ tỷ, người thật thơm quá đi~”

Thẩm Niệm Hạ hơi nhíu mày. Tiểu đoàn tử này thấp bé, chỉ cao đến đầu gối Thẩm Niệm Hạ, thế nên khi ôm chân cô, cái đầu nhỏ xíu gần như chui vào cả làn váy của cô.

Cô nhẹ nhàng vươn tay, một cái nhấc liền xách được bé con từ vai áo, nhẹ nhàng kéo ra.

Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Niệm Hạ đã từng nghe qua vô số lời tán dương, nhưng đây là lần đầu tiên cô được một đứa trẻ ba tuổi trắng trẻo, đáng yêu, dùng cách thẳng thắn mà nhiệt tình như thế để khen ngợi.

Vẻ lạnh nhạt trên gương mặt cô cũng dường như dịu đi không ít, ánh mắt bỗng mang theo chút dịu dàng hiếm thấy.
“Gọi ta là dì Thẩm, hoặc dì Hạ Hạ cũng được.”

Tiểu đoàn tử lanh lợi lắc đầu như trống bỏi, bật cười khanh khách:
“Không được đâu, chị gái nói ai xinh đẹp thì phải gọi là tiên nữ tỷ tỷ. Người là tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp nhất mà em từng gặp!”

Thẩm Niệm Thu nhướng mày, ánh mắt nhàn nhạt liếc về phía tiểu bánh bao đang đứng dưới đất.

Chỉ tiếc là cậu quá cao, còn tiểu cầu vồng nhỏ kia thì quá thấp, hoàn toàn không thể “nhận sóng” ánh nhìn sâu xa kia của cậu.

Lúc này, Dương Hiểu Hiểu hớt hải đẩy hành lý chạy đến, vừa thở dốc vừa dở khóc dở cười. Cô vội vàng bước tới cảm ơn Thẩm Niệm Hạ:

“Chào chị Thẩm , tôi là Dương Hiểu Hiểu – chị gái của Âm Âm. Cảm ơn chị đã đưa bé đến chỗ cảnh sát. Tôi thực sự… nếu không có chị, tôi không biết sẽ phải tìm bao lâu nữa, lỡ như…” Cô nghẹn lời, sợ hãi nghĩ đến điều tồi tệ có thể xảy ra.

Thẩm Niệm Hạ thấy cô quá mức xúc động, liền nhẹ giọng tiếp lời:
“Không cần cảm ơn. Tìm lại được là chuyện tốt rồi. Cô cũng đừng tự trách quá, chỉ cần sau này chú ý hơn một chút là được.”

Giọng nói của cô vẫn mang theo vẻ điềm tĩnh, lạnh nhạt quen thuộc, nhưng không hiểu sao lại khiến người nghe có cảm giác được an ủi lạ thường.

“Cảm ơn chị!” Dương Hiểu Hiểu lại một lần nữa cúi đầu nói lời cảm tạ.

Phòng phát sóng trực tiếp lập tức nổ tung một lần nữa:

【Vậy nên vừa rồi Thẩm Niệm Hạ là vì đưa bé Âm Âm bị lạc đường đến chỗ cảnh sát, nên mới đến muộn sao?】

【Có thể xác nhận nha! Tôi từ phòng livestream của Dương Hiểu Hiểu chuyển qua đây, lúc nãy thật sự là bé Âm Âm đi lạc đường!】

【Xem khán giả là ngốc à? Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế, giả quá đi mất! Thà đi xem Tô Hương với em kế ngọt ngào tình cảm còn hơn】

【Thẩm Niệm Hạ đây là chuẩn bị kịch bản sẵn để nhân cơ hội debut sao?】

Mỗi người một lời, phần lớn cư dân mạng đều cho rằng đây chỉ là một phân cảnh được sắp đặt để tăng hiệu ứng chương trình.

Tiểu Âm Âm dường như đặc biệt yêu thích Thẩm Niệm Hạ, ánh mắt sáng rỡ dõi theo cô không rời, cứ như thể phát hiện ra một “nữ thần” bước ra từ tranh vẽ.

Thẩm Niệm Thu lại chẳng mấy ưa những đứa nhỏ bám người, phiền phức.

Cậu thoải mái tiếp nhận hành lý của Thẩm Niệm Hạ, giọng thản nhiên:
“Đi thôi.”

Thẩm Niệm Hạ nhìn đống hành lý to tướng của Dương Hiểu Hiểu, chủ động lên tiếng:
“Đưa tôi một cái, tôi giúp cô mang.”

“Cảm ơn chị! Để tôi tự—” Dương Hiểu Hiểu vừa cảm kích vừa ngại ngùng, bởi hai chiếc vali của cô đều to và nặng, nhét đầy đồ dùng cho trẻ con.

Nhưng Thẩm Niệm Hạ đã nhanh chóng cầm một chiếc lên.

Dương Hiểu Hiểu đành phải nói lời cảm ơn, đồng thời nhắc khẽ:
“Cái vali đó khá nặng đấy.”

“Không sao.” Thẩm Niệm Hạ đáp đơn giản.

Lúc này, Tiểu Âm Âm bước đến trước mặt cô, ngẩng đầu, giọng non nớt vang lên đầy hăng hái:
“Tiên nữ tỷ tỷ, để em giúp chị đẩy nha~ Em mạnh lắm đó~”

Thẩm Niệm Hạ bị lời nói ngây thơ dễ thương này làm cho bật cười.

Dương Hiểu Hiểu hoảng hốt, vội vàng gọi:
“Âm Âm, lại đây với chị, để chị dắt em.”

Không ngờ bé con lại cao giọng đáp lại trong trẻo:
“Nhưng mà em muốn đi theo tiên nữ tỷ tỷ~”

Dương Hiểu Hiểu thật sự không biết nên khóc hay cười. Cô quá hiểu đứa em gái nhỏ lanh lợi này rồi—đừng nhìn Âm Âm mới ba tuổi, nhưng bé là một "nhan khống" chính hiệu, gặp mỹ nữ hay soái ca là hai mắt dính chặt không rời.

Mà Thẩm Niệm Hạ lại là kiểu đại mỹ nhân đỉnh cấp, thử hỏi sao Tiểu Âm Âm không mê cho được.

Thẩm Niệm Hạ không phải người hay nhiều chuyện, nhưng thấy Dương Hiểu Hiểu vừa phải kéo vali, vừa dắt theo Tiểu Âm Âm chậm chạp bước đi, mà chiếc vali kia còn phủ cả túi hành lý nhỏ đè lên, rõ ràng bất tiện vô cùng.

Nghĩ một chút, cô liền cúi xuống, nhẹ nhàng bế Tiểu Âm Âm lên, đặt bé ngồi lên vali của mình, để bé vịn lấy tay kéo mà cùng cô đẩy đi.

Thẩm Niệm Thu đang đi phía trước đột nhiên dừng bước, đợi đến khi Thẩm Niệm Hạ kịp bước lên, cậu liền đổi chiếc vali nhỏ trong tay mình cho cô:
" Chị đẩy cái này.”

Nói xong, cậu tự nhiên nhận lấy chiếc vali cồng kềnh hơn từ tay cô.

Tiểu Âm Âm ngồi trên vali cũng bị kéo đến gần Thẩm Niệm Thu, bé con còn hơi bịn rịn, quay đầu nhìn về phía Thẩm Niệm Hạ như không nỡ rời xa.

Thẩm Niệm Thu nhướng mày, lạnh nhạt nói:
“Ngồi cho vững, ngã xuống là mặc kệ.”

Trước mặt anh trai đẹp trai nhưng lại hung dữ, Tiểu Âm Âm chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im.
 

Khoảng cách tới điểm tập hợp cũng không xa, bọn họ ngồi xe do tổ chương trình sắp xếp, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Đó là một sân nhà nông giản dị mà ấm áp. Nhưng ở cổng viện có mấy bậc thang, hành lý phải được nhấc lên mới vào được.

Tô Hương và hai anh em Giang Vũ – Giang Phong đang trò chuyện trong sân, thấy có người đến liền nhanh chóng đứng dậy ra giúp.

Tô Hương cầm lấy túi của Dương Hiểu Hiểu, Giang Phong giúp Thẩm Niệm Thu xách một chiếc vali, còn Giang Vũ thì bước thẳng đến chỗ Thẩm Niệm Hạ, cực kỳ tự nhiên bắt chuyện:

“Wow~ Xem ra lần này em đến thật đúng lúc! Chị à, chị thật sự rất xinh đẹp! Bộ đồ hôm nay nhìn sang quá trời luôn ấy!”

Giang Vũ là một thực tập sinh nổi tiếng nhờ livestream, mới mười tám mười chín tuổi, đi theo phong cách thần tượng trẻ trung, hoạt bát, miệng ngọt như mía lùi, rất được lòng các tiền bối trong ngành, fan cũng không thiếu.

Mới bước vào sân, Thẩm Niệm Thu đã nhíu mày, đặt chiếc vali xuống, quay người chạy bước dài trở lại:
“Để em.”

Sau đó, cậu nhận lấy hành lý từ tay Thẩm Niệm Hạ, xách lên đưa vào trong.

Bị gián đoạn giữa chừng, Giang Vũ ngẩn người, vẻ mặt ngơ ngác. Ánh mắt Thẩm Niệm Thu vừa liếc qua đủ khiến cậu lạnh sống lưng.

Chẳng phải mình có đắc tội gì với anh ta đâu nhỉ? Giang Vũ âm thầm khó hiểu.

Xem ra lời đồn rằng Thẩm Niệm Thu có tính cách khó gần… không phải không có lý!

Cái khí chất lạnh lùng như núi băng kia, đúng là chẳng ai đọ được.

Thẩm Niệm Hạ lại rất lịch sự, mỉm cười cảm ơn Giang Vũ, rồi cùng mọi người bước vào sân.

Ánh mắt cô lướt nhẹ một vòng trong sân, như thể đang đánh giá, cũng như chỉ tiện nhìn thoáng qua.

Tiểu Âm Âm đã không chờ được nữa, muốn nhảy xuống khỏi vali. Vừa lúc ngang qua, Thẩm Niệm Thu thuận tay đỡ bé một cái, để cô bé tiếp đất an toàn.

Tiểu đoàn tử nhỏ mà lanh lợi ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Thu, đôi mắt to tròn tràn đầy tò mò:
“Chú là vệ sĩ của tiên nữ tỷ tỷ sao?”
Tiểu Âm Âm nghiêng đầu, bộ dáng nghiêm túc lạ thường, mở miệng nói tiếp:
“Những chú vệ sĩ ở nhà tụi cháu cũng nghiêm túc như vậy, không thích nói chuyện… Nhưng mà ai cũng tận tâm tận lực, rất hiểu ý người ta luôn đó.”

Thẩm Niệm Thu: “……”

Nghe bé con nói xong, mọi người xung quanh đều nhịn không được cười rộ lên. Câu hỏi của cô nhóc này đúng là thú vị thật.

Dương Hiểu Hiểu vội vàng cúi xuống dỗ em gái:
“Âm Âm đừng nói lung tung, đây là em trai của chị Thẩm, phải gọi là anh Thẩm, hoặc anh Niệm Thu nhé.”

Nói rồi cô quay sang xin lỗi Thẩm Niệm Thu:
“Thật ngại quá, trẻ con vô tư vô lo, mong Thẩm lão sư đừng để tâm.”

Thẩm Niệm Thu chỉ ậm ừ một tiếng, cả người vẫn toát ra khí chất lạnh lùng xa cách. Dù sao cũng không đến mức chấp nhặt với một đứa bé ba tuổi.

Nhưng Tiểu Âm Âm vẫn đầy vẻ tò mò:
“Nhưng tại sao anh lại không gọi tiên nữ tỷ tỷ là 'chị' vậy?”

Thẩm Niệm Thu: “……”

Dương Hiểu Hiểu sắp cạn lời đến nơi, tim đập loạn vì lo lắng. Cô vội vàng lấp liếm:
“Anh Niệm Thu chỉ là… hơi ngại thôi. Lúc không có ai thì sẽ gọi mà!”

Tiểu Âm Âm gật đầu ra vẻ hiểu biết, còn khích lệ:
“Anh Niệm Thu , không cần xấu hổ đâu nha. Phải ngoan ngoãn chào hỏi người lớn chứ~ Nếu anh không gọi, người ta làm sao biết anh là anh nhà ai? Anh xem, anh kia còn gọi 'Chị ơi' luôn kìa.”

Nói rồi, bé còn chỉ chỉ sang Giang Vũ một cách đắc ý.

Thẩm Niệm Thu suýt nữa thì trợn trắng mắt. Giang Vũ cái gì mà chẳng ngọt miệng, cái gì cũng khen, ai mà lạ gì. Cái kiểu đó cậu thèm vào!

Lúc này, Thẩm Niệm Hạ quay sang, môi khẽ cong lên, ánh mắt mang theo ý cười nhẹ như gió thoảng:
“Âm Âm nói đúng đấy. Tiểu Thu nên học chào hỏi người lớn rồi. Thế nào? Gọi thử một tiếng ‘chị ơi’ xem?”

Bên phòng livestream lập tức bùng nổ:

【 Chị gái còn biết cười nữa nha trời, cười lên đẹp quá! 】
【 Tôi chết chìm trong nhan sắc của chị ấy mất thôi 】
【 Duệ thần, kêu nhanh lên! Không thì để tôi thay cậu kêu chị gái luôn! 】
【 Chị ơi, chị còn thiếu em trai/em gái không? 】
【 Nhìn hai người này rõ ràng không thân mà, nếu thân thì cần ép nhau gọi sao? 】
【 Không cần lo, Thẩm Niệm Thu chắc chắn không gọi đâu 】
【 Hoàn toàn không tưởng tượng nổi Duệ thần gọi chị ơi sẽ ra sao, mà càng không tưởng tượng nổi lại muốn nghe thử ghê! 】

Thật ra, Thẩm Niệm Hạ cũng không nhớ lần cuối cùng Thẩm Niệm Thu gọi cô là “chị” là khi nào. Rõ ràng lúc nhỏ luôn là “chị ơi” trước, “chị ơi” sau, ngọt như kẹo. Không biết từ bao giờ, cậu bắt đầu gọi thẳng tên cô, lạnh nhạt như người dưng.

Nghĩ tới đó, trong lòng Thẩm Niệm Hạ chợt dâng lên một chút hoài niệm — cô nhớ cái cậu em trai nhỏ dính người, ngày xưa cứ mềm giọng gọi mình là “chị ơi”.

Nếu đã tham gia chương trình tạp kỹ lần này, cô nhất định không thể để Thẩm Niệm Thu lặp lại kết cục trong nguyên tác.

Bước đầu tiên, chính là phải làm lung lay cái lớp mặt nạ lạnh lùng của cậu. Sẽ không để Thẩm Niệm Thu cùng cô bị so sánh với cặp đôi “nữ chính – em kế” trong truyện gốc.

Thẩm Niệm Thu nhìn Thẩm Niệm Hạ, ánh mắt có chút cổ quái. Cậu dường như đang muốn xác định — người chị luôn cao lãnh ít lời trong ấn tượng của cậu, thật sự cũng biết đùa giỡn sao?

Thật ra, Thẩm Niệm Hạ chưa bao giờ là người khó gần như vẻ ngoài. Trong ký ức của cậu, chị từng rất dịu dàng, rất biết quan tâm đến cậu. Nhưng rồi khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, thậm chí cả năm không gặp được vài lần, điện thoại cũng chẳng nói được mấy câu.

“Ây, anh Niệm Thu, gọi đi mà~ chị ơi~chị~”
Tiểu Âm Âm lại dí dỏm chạy tới, giống như một tiểu đại nhân nghiêm túc dạy dỗ.

Thái dương Thẩm Niệm Thu giật giật — cậu đang bị một đứa bé ba tuổi dạy cách… chào hỏi?

“Anh sẽ gọi.” Không cần học.

Thẩm Niệm Thu lấy cớ đi vào nhà vệ sinh.

Thẩm Niệm Hạ nhìn bóng lưng ngạo kiều kia rời đi, ánh mắt đầy ý vị: đúng là trưởng thành rồi thì càng ngày càng bướng bỉnh… đến một tiếng “chị ơi” cũng tiếc không muốn gọi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play