Thẩm Niệm Thu nghiêng đầu, ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc nhìn sang Thẩm Niệm Hạ, mà Thẩm Niệm Hạ sắc mặt như nước không gợn sóng.
Cô hôm nay vội vã tới đây, vốn là muốn ngăn cản Thẩm Niệm Thu tham gia show tạp kỹ này, để tránh bi kịch trong nguyên tác tái diễn – bị chửi mắng đến thân bại danh liệt, bị anti-fan đâm chết.
Thế nhưng cô cũng chợt nhận ra một điều – cho dù Thẩm Niệm Thu không tham gia chương trình này, danh tiếng của cậu vẫn kém cỏi tệ hại, hình tượng trong mắt công chúng đã sớm lệch khỏi quỹ đạo, trên mạng đầy rẫy hiểu lầm và phỉ báng.
Mà Thẩm Niệm Thu cùng nữ phụ mạnh nhất trong nguyên tác – Tiết Thiên Thiên – đều cùng một công ty, từ lâu đã bị cô ta coi như bàn đạp, muốn mượn cớ “song tổ hợp” để cùng nhau nâng đỡ, lăng xê lên cao. Hiện tại đã nắm giữ nhiều tài nguyên, Tiết Thiên Thiên càng không muốn buông tay Thẩm Niệm Thu, một mực muốn cùng cậu buộc chặt quan hệ.
Bỏ qua lần hợp tác này, ai biết sau này còn có cơ hội nào tốt hơn?
Trừ điều đó ra, Thẩm Niệm Hạ còn một tầng suy tính khác — chính là về nữ chính tiểu thuyết, Tô Hương, người cũng sẽ xuất hiện trong tiết mục này. Nữ chủ này có thể nói là điển hình của kiểu "Mary Sue", nhân sinh như được ông trời thiên vị, từng bước đi lên đỉnh cao mà chẳng cần vất vả, giống như chỉ cần tồn tại là đã chiến thắng.
Bởi vì theo nguyên tác, cuối cùng Tô Hương sẽ tiếp nhận tất cả những gì vốn thuộc về Thẩm Niệm Hạ: tiền tài, địa vị, hôn nhân… ngoại trừ thành tựu trong nghiên cứu khoa học. Nói cách khác, mọi thứ hiện tại Thẩm Niệm Hạ có, sau cùng đều sẽ rơi vào tay nữ chính.
Thế nhưng trên thực tế, Thẩm Niệm Hạ và Tô Hương từ trước tới nay chưa từng có giao tình, thậm chí còn chưa từng gặp mặt. Dù trong nguyên tác tiểu thuyết, giao thoa giữa hai người cũng gần như là con số không.
Vậy mà chính là một người như thế — không hề giao thoa, không hề va chạm — cuối cùng lại đường đường chính chính tiếp nhận hết thảy những gì thuộc về cô.
Này rốt cuộc là trùng hợp, hay là có nguyên do sâu xa nào khác, tạm thời còn chưa thể kết luận. Mọi chuyện vẫn cần Thẩm Niệm Hạ đích thân điều tra, từng bước khảo chứng mới mong tìm ra chân tướng.
Mà con đường duy nhất trước mắt chính là tiếp cận những nhân vật trọng yếu, hiểu rõ mục đích cùng hành động của bọn họ, để từ đó có thể phòng bị trước mọi biến cố tương lai. Chỉ khi nắm rõ cục diện, cô mới có thể xoay chuyển vận mệnh vốn dĩ bị định sẵn sẽ trở thành "pháo hôi" trong truyện .
Thấy thái độ hai tỷ đệ bất đồng rõ ràng, Thịnh Huy lại cười vô cùng hào sảng: “Thẩm tiểu thư quả nhiên thông minh quyết đoán. Nếu đã như vậy, chi bằng trước ký hợp đồng. Vừa hay hôm nay chúng ta có buổi chụp hình tuyên truyền, mà thời gian đến lúc chính thức ghi hình cũng không còn nhiều.”
Thịnh Huy tỏ ra vô cùng tích cực, tựa như sợ Thẩm Niệm Hạ đổi ý. Dù sao thì, nhân vật như cô, nhan sắc gần như chạm tới đỉnh cao trong giới. Chỉ cần chị em Thẩm gia ngồi cùng một chỗ, cho dù không làm gì, không nói lời nào, cũng đủ tạo nên một bữa tiệc thị giác thịnh soạn.
Hơn nữa, hắn vừa rồi trùng hợp ở dưới lầu thấy phó đài trưởng đích thân ra mặt tiếp đón Thẩm Niệm Hạ, còn đích thân dẫn cô lên lầu. Có thể khiến phó đài trưởng hạ mình nghênh tiếp như vậy, thân phận vị Thẩm tiểu thư này tuyệt đối không đơn giản.
Lúc Thịnh Huy mở miệng mời, kỳ thực cũng chỉ là ôm tâm lý thử xem thái độ đối phương, vốn còn chuẩn bị cả một bụng lời thuyết phục. Không ngờ Thẩm Niệm Hạ lại sảng khoái gật đầu đồng ý.
Người như vậy, lẽ nào lại không thể so với một Tiết Thiên Thiên đã xuất đạo nhiều năm mà vẫn mang danh "người mới" càng khiến người ta yên tâm hơn?
Huống hồ, sự tham gia của Thẩm Niệm Hạ còn có thể xoa dịu làn sóng bất mãn của cư dân mạng, vốn đang giận dữ vì chuyện một cặp "chị em giả" chiếm dụng danh ngạch.
Thẩm Niệm Hạ không có dị nghị, nhưng Thẩm Niệm Thu lại mang theo một chút do dự: “Thịnh đạo, nhưng tôi không hy vọng trên mạng sẽ truyền ra tin đồn kiểu như tôi đang ôm chân xin xỏ tài nguyên, thành trò hề PR bị ghét.”
Tiết Thiên Thiên sớm đã có ý định kéo cậh cùng lăng xê, hiện tại nếu bỏ lỡ cơ hội này, bọn họ nhất định sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Thẩm Niệm Hạ. Huống hồ danh tiếng của cậu vốn đã không tốt, cư dân mạng chắc chắn cũng sẽ dùng cùng một loại ác ý để suy đoán Thẩm Niệm Hạ.
“Được, các vị cứ yên tâm. Chuyện này chúng tôi sẽ chú ý và xử lý ổn thỏa.” Thịnh Huy nói, rồi lại nhìn hai người khẽ cười: “Bất quá hai chị em nhà họ Thẩm tình cảm thật là tốt.”
Thẩm Niệm Thu vốn đang mặt lạnh, bỗng nhiên có chút nóng lên, nghiêng đầu nói: “Tôi chỉ là rất chán ghét loại hành vi đó.”
“Ừm, tôi hiểu rồi.” Thịnh Huy cười như một con cáo già, rõ ràng câu giải thích của Thẩm Niệm Thu chẳng có bao nhiêu sức thuyết phục.
Ngược lại, Thẩm Niệm Hạ vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường, bắt đầu cùng Thịnh Huy thảo luận chi tiết về hợp đồng.
Trong studio, khu nghỉ ngơi nằm khuất ở một góc, Tiết Thiên Thiên cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Trong lòng cô ta luôn thấp thỏm, có linh cảm chẳng lành, như thể sắp xảy ra chuyện gì đó. Từ sau khi gặp Thẩm Niệm Thu – chị ruột của mình – cảm giác ấy càng rõ rệt hơn.
Cô ta tự ti.
“Hải ca, anh nói đạo diễn với bọn họ đang bàn chuyện gì vậy? Tại sao không cho chúng ta vào?” Tiết Thiên Thiên lo lắng hỏi.
Thật ra, trong lòng Diệp Hải cũng chẳng khá hơn. Một mình Thẩm Niệm Thu đã đủ khiến người ta đau đầu, giờ lại xuất hiện thêm một phiên bản nâng cấp của cậu ta —— Thẩm Niệm Hạ.
Dù Thẩm Niệm Hạ không kiêu ngạo như em trai mình, nhưng cô ấy lại mang đến cho người khác một cảm giác áp lực, một khí chất khiến người ta không dám coi thường.
Có lẽ vì Thẩm Niệm Hạ càng trở nên thành thục, bình tĩnh và lý trí hơn Thẩm Niệm Thu.
Diệp Hải ác độc nói: “Em sợ gì chứ? Có Vương tổng bảo vệ, em còn lo lắng gì việc không được nổi tiếng? Hừ! Nếu Thẩm Niệm Thu dám ra tay với chúng ta, chúng ta sẽ không để yên đâu. Cậu ta xem nó như là một miếng bánh ngọt, chúng ta cũng có cách biến nó thành củ khoai lang nóng bỏng tay!”
Tiết Thiên Thiên nghe vậy, trong lòng cũng hơi yên tâm. Tuy nhiên, khi tưởng tượng đến khả năng phải bỏ rơi Thẩm Niệm Thu, cô ta vẫn không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Tiết Thiên Thiên khẽ hừ một tiếng, những cảm xúc không vui trong lòng như được dịp bùng lên. Lúc này, hai chị em Thẩm gia cuối cùng cũng xuất hiện.
Bọn họ một người trước một người sau bước ra, chị gái Thẩm Niệm Hạ cúi đầu mải mê với chiếc điện thoại, giống như đang gấp gáp trả lời tin nhắn. Bên cạnh, một nhân viên công tác đi theo.
*
Diệp Hải mặt đầy khó chịu nhìn Thẩm Niệm Thu, nói: “Nếu đã nói xong rồi, thì mau đi chụp ảnh tuyên truyền đi, mấy người khách quý còn lại đã chụp xong hết rồi.”
Thẩm Niệm Thu liếc hắn một cái không chút để ý, rồi dừng bước, chờ Thẩm Niệm Hạ vốn đi sau, nói: “Thẩm Niệm Hạ, đến lượt chúng ta rồi.”
Diệp Hải thoáng ngơ ngác, không hiểu ý của Thẩm Niệm Thu, hỏi lại: “Cậu có ý gì?”
Lúc này, một nhân viên công tác nhanh chóng đến gần, nói: “Hải ca, Thiên Thiên, Thịnh đạo có việc muốn tìm các ngươi bàn bạc, bên này mời.”
“Chúng ta sắp phải chụp tuyên truyền rồi, sao Thịnh đạo lại muốn gặp chúng ta?” Tiết Thiên Thiên ngây thơ hỏi.
Nhân viên công tác trả lời: “Cái này tôi không rõ lắm, các ngươi gặp Thịnh đạo rồi sẽ biết.”
Ở phía bên kia, thợ trang điểm đã nhận được thông báo từ Thịnh Huy, vội vàng đến gần và chào: “Thẩm tiểu thư, chào cô! Tôi là Tiểu Ngôn, sẽ phụ trách trang điểm và tạo hình cho cô.”
Tiểu Ngôn đúng là nhân viên công tác vừa mới tạo hình cho Tiết Thiên Thiên.
---
Tiết Thiên Thiên cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, Diệp Hải cũng hoàn toàn hiểu ra, mặt trở nên đỏ ửng như gan heo, vội vàng túm chặt Thẩm Niệm Thu: “Thẩm Niệm Thu, công ty bỏ ra bao nhiêu tiền để nuôi dưỡng cậu, cậu không những không biết cảm ơn, mà ngay cả một tân binh cũng không để ý, còn quay lại cắn người khác. Cậu thật sự là không biết xấu hổ!”
Thẩm Niệm Thu nhíu mày, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng: “Buông tay!”
Khi Thẩm Niệm Hạ vừa trả lời tin nhắn xong, ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Hải đang túm Thẩm Niệm Thu, nhíu mày nói: “Diệp tiên sinh, tất cả các hợp đồng đều là ký với tổ tiết mục, nếu ngài có thắc mắc gì, có thể trực tiếp đến tìm tổ tiết mục để làm rõ. Không cần phải ở đây làm lớn chuyện.”
Giọng của cô lạnh lẽo, lời nói sắc bén như dao, khiến Diệp Hải không thể phản bác, mà những gì cô nói lại vô cùng hợp lý, làm cho người khác không thể tìm ra điểm yếu.
Trong lòng Diệp Hải thầm hiểu, Thẩm Niệm Thu là người có tính cách phản nghịch, không chịu bị quản lý, và mối quan hệ giữa hắn với Thẩm Niệm Thu từ trước đến nay vẫn luôn căng thẳng, không hề dễ chịu.
Cố tình là Thẩm Niệm Thu lại có ngoại hình quá xuất sắc, dù có bị tranh cãi, bị một nửa cư dân mạng ghét bỏ, thì cậu vẫn là nghệ sĩ hot nhất công ty.
Vì thế, Tiết Thiên Thiên và Diệp Hải đã sớm nhắm đến cậu, ngay từ đầu mục tiêu của họ chính là tham gia chương trình hẹn hò, muốn dùng chiêu "cặp đôi màn ảnh" để ràng buộc tình cảm, kéo nhiệt độ. Kết quả, vừa ngỏ lời đã bị Thẩm Niệm Thu dứt khoát từ chối.
Không cam lòng, Tiết Thiên Thiên còn cố tình tung tin đồn yêu đương giả với Thẩm Niệm Thu, nhưng bị phát hiện. Cũng chính từ đó, sự chán ghét của Thẩm Niệm Thu đối với Tiết Thiên Thiên bắt đầu hình thành.
Dù vậy, Tiết Thiên Thiên vẫn không chịu từ bỏ, còn cùng Diệp Hải gài bẫy ép Thẩm Niệm Thu ký vào chương trình thực tế <<Anh chị em của tôi>>, tạo nên chuỗi tình tiết “drama” khiến cư dân mạng quay lưng.
Lúc này, ánh mắt của Thẩm Niệm Hạ lạnh lùng lướt qua gương mặt của Diệp Hải và Tiết Thiên Thiên. Ánh mắt ấy như có lời cảnh cáo thầm kín, khiến cả hai không khỏi rùng mình.
Nói xong, Thẩm Niệm Hạ quay người cùng Tiểu Ngôn rời đi.
Thẩm Niệm Thu không vội vã đi theo sau. Cậu chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Hải, khẽ bật cười lạnh:
“Dù sao thì, tôi vẫn phải cảm ơn anh đã giúp tôi nắm được một chương trình tốt như vậy.”
Ánh mắt cậu đảo qua Diệp Hải từ trên cao nhìn xuống, trong đáy mắt đầy vẻ chế giễu và khinh thường.
Diệp Hải tức đến mức phổi như muốn nổ tung.
---
Phòng hóa trang.
Tiểu Ngôn vừa trang điểm cho Thẩm Niệm Hạ, vừa cảm thán đầy kinh ngạc:
“Thẩm tiểu thư, làn da của cô thật sự quá đẹp, tôi gần như chẳng cần tốn chút công sức nào để đánh nền hay che khuyết điểm cả.”
Thẩm Niệm Hạ lễ phép đáp:
“Cảm ơn cô, đã làm phiền rồi.”
“Ôi không không, đây là công việc của tôi mà, cô đừng khách sáo như vậy.” – Tiểu Ngôn cười tươi, không giấu được sự thích thú – “Cô đẹp thế này, nhất định sẽ nổi tiếng nhanh thôi! Hay cô ký tên cho tôi trước đi, lỡ sau này cô nổi đình nổi đám, tôi còn có thể đem ra... bán kiếm lời!”
.
Ngay từ ánh nhìn đầu tiên thấy Thẩm Niệm Hạ, Tiểu Ngôn đã sững người.
Cô không ngờ trên đời này lại có người xinh đẹp đến thế.
Thật ra, Tiểu Ngôn là chuyên viên trang điểm lâu năm tại đài truyền hình, từng gặp không ít đại mỹ nhân trong giới giải trí, xem như cũng có mắt nhìn người. Nhưng nhan sắc mộc mạc mà vẫn khiến người ta kinh diễm như Thẩm Niệm Hạ, thật sự rất hiếm gặp — đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
So với cô, Tiết Thiên Thiên đúng là thua xa. Trang điểm đậm thì còn tạm được, chứ vừa tẩy trang xong là nhìn không nổi. Hồi nãy trang điểm cho Tiết Thiên Thiên, chỉ riêng phần đánh nền đã mất nửa tiếng, rồi đến chỉnh hình mặt và che khuyết điểm cũng tốn một khoảng thời gian dài.
Cô vất vả nửa ngày trời, kết quả lại đổi lấy việc Tiết Thiên Thiên cứ liên tục chê bai, còn nói kỹ thuật của cô không tốt, hóa trang khiến cô ta trông quá già dặn.
Thẩm Niệm Hạ bị câu nói đùa vừa rồi chọc cười, khóe môi hơi cong lên, tuy giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng đã dịu đi đôi phần:
“Cũng được, nhưng e là cô sẽ thất vọng. Tôi không định bước chân vào giới giải trí.”
“Ơ? Tại sao chứ?” – Tiểu Ngôn kinh ngạc hỏi – “Cô xinh đẹp thế này, vào giới giải trí nhất định là đánh đâu thắng đó, nổi như cồn cho xem!”
Còn chưa đợi Thẩm Niệm Hạ trả lời, một giọng nói lạnh lùng đã xen vào:
“Giới giải trí thì có gì tốt đẹp.”
Tiểu Ngôn quay đầu nhìn người vừa lên tiếng – chính là Thẩm Niệm Thu. Nghĩ đến chuyện rõ ràng Thẩm Niệm Thu đẹp như vậy mà vẫn bị mạng xã hội công kích không ngừng, trong lòng cô chợt cảm thấy... hình như câu nói ban nãy của mình quá ngây thơ rồi.
Thế nhưng, với tư cách là một "nhan khống" chân chính, Tiểu Ngôn vẫn không kìm được cảm giác tiếc nuối.
Vị Thẩm tiểu thư trước mặt thật sự quá xinh đẹp — nhan sắc mộc mạc lạnh lùng, thoát tục như sương sớm, vậy mà chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng lại trở nên rực rỡ đến lay động lòng người.
Chỉ tiếc, hiện giờ cô ấy vẫn chỉ là người ngoài giới. Những lời như “sẽ nổi tiếng”, “đại sát tứ phương” nói ra lúc này e là quá sớm. Nhưng... chờ đến khi cô ấy nếm trải chút ngọt ngào của giới giải trí, ai biết được, có khi lại đổi ý cũng nên.
Lúc này, ánh mắt Thẩm Niệm Hạ khẽ lướt qua tấm gương, nhìn về phía thiếu niên đang ngồi ở một bên.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Thẩm Niệm Thu lại lập tức quay mặt đi, lặng lẽ đến ngồi ở một góc ghế, cúi đầu nghịch điện thoại, như thể cố ý lảng tránh.
Thẩm Niệm Hạ khẽ nhếch môi, trong lòng bất giác nhớ đến thuở nhỏ — khi cậu em trai ấy lúc nào cũng thích dính lấy mình, luôn lon ton chạy theo phía sau. Nghĩ đến mà buồn cười, đúng là… hồi bé vẫn ngoan ngoãn hơn nhiều.
*
.
Nhưng... rốt cuộc là vì sao, bọn họ lại đi đến mức xa cách như hiện tại?
Thẩm Niệm Hạ lâm vào trầm tư.
---
Khi Thẩm Niệm Hạ hoàn tất trang phục và tạo hình, ba tổ khách mời còn lại cũng đã chụp xong và rời đi.
Nhiếp ảnh gia nhìn cặp chị em đứng trước ống kính, ánh mắt sáng rực lên — bởi đơn giản là, trai xinh gái đẹp thế này thật sự rất hiếm gặp.
Hơn nữa, trên người cả hai đều toát ra khí chất rất riêng biệt, dù chỉ là một động tác ngẫu nhiên cũng đẹp đến nao lòng.
Ban đầu, nhiếp ảnh gia còn hơi lo lắng Thẩm Niệm Hạ sẽ có biểu hiện gượng gạo — đây vốn là căn bệnh chung của những khách mời không thuộc giới nghệ sĩ. Vừa rồi cũng có một chàng trai nhìn ngoài rất điển trai, khí chất cũng ổn, vậy mà lúc lên hình thì lóng ngóng, chẳng có thần thái gì, khiến anh phải liên tục nhắc nhở, thậm chí cảm thấy phiền phức.
Thế nhưng... Thẩm Niệm Hạ lại hoàn toàn không như thế.
Mỗi một cú bấm máy, mỗi một tấm ảnh chụp ra đều có khí chất, có lực biểu đạt, khiến anh không khỏi thầm kinh ngạc trong lòng.
Không nghĩ tới Thẩm Niệm Hạ hoàn toàn không có bệnh chung này, mỗi một động tác đều biểu hiện rất tốt.
Ngược lại, người luôn nổi danh với gương mặt ăn ảnh như Thẩm Niệm Thu lần này lại thể hiện hơi lệch chuẩn. Không phải do nhan sắc cậu không đủ tốt, mà là...cậu có vẻ như không thể thả lỏng được — cứ mang theo cảm giác gò bó, khó chịu, như có điều gì ngăn cản.
Chuyện này đúng là kỳ lạ.
"Thẩm lão sư, lại gần chị gái một chút đi, thân mật hơn một chút nhé, tạo dáng sao cho tự nhiên, tình cảm vào một chút..." Nhiếp ảnh gia không ngừng nhắc nhở.
Thẩm Niệm Hạ suy nghĩ một lát, sau đó nghiêng đầu nhìn em mình, nhẹ giọng hỏi:
"Em... ngại à?"
Thẩm Niệm Thu khựng lại một chút, trả lời cộc lốc:
"Chị nói nhiều quá."
Nói rồi, cậu bước tới sau lưng Thẩm Niệm Hạ, cả người dường như thả lỏng hẳn ra. Anh nghiêng đầu, đặt lên vai cô, như một chú chó lớn đang làm nũng.
Thẩm Niệm Hạ khẽ ngẩn ra, rồi bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp của cậu:
"Như vậy... được chưa?"
Không rõ là đang hỏi cô, hay hỏi chính mình.
"Được rồi được rồi!" Nhiếp ảnh gia nhanh chóng ghi lại khoảnh khắc tuyệt đẹp ấy qua ống kính.
Chụp hình xong, hai người không nói gì thêm, một trước một sau rời khỏi studio, hướng về phía thang máy.
Mà ngay sau lưng họ không xa, Tiết Thiên Thiên và Diệp Hải cũng vừa từ văn phòng đạo diễn bước ra.
Tiết Thiên Thiên nhìn bóng dáng hai người khuất dần, giận đến nghiến răng:
"Người phụ nữ kia… thật sự là chị gái của Thẩm Niệm Thu sao? Nếu cô ta giỏi như vậy, vậy Thẩm Niệm Thu còn lăn lộn trong giới giải trí làm gì?"
Càng nghĩ càng thấy tức — rõ ràng là ghen tỵ, lại không cam lòng.
Dù Thịnh đạo đã đồng ý bồi thường tài nguyên cho bọn họ, nhưng tài nguyên gì có thể so với việc được ràng buộc danh tiếng cùng Thẩm Niệm Thu?
Điều khiến cô ta khó chịu nhất là, đạo diễn còn dặn dò cô ta không được kéo Thẩm Niệm Thu vào làm công cụ tuyên truyền.
"Hải ca... chẳng lẽ chúng ta thật sự phải từ bỏ như vậy sao?"
Tiết Thiên Thiên nhìn người đại diện vẫn đang đen mặt nãy giờ, giọng uất ức.
Diệp Hải cười lạnh, ánh mắt âm u:
"Cô nuốt nổi cục tức này à?"