Xuân đến thu đi, tuyết đông bay.
Khi Cẩu Lương có thể rời khỏi gậy chống mà thong thả đi được hơn trăm mét, thì mùa đông đã lặng lẽ tới.
Mùa đông năm nay dường như lạnh lẽo khác thường.
Không giống Giang Nam cây cối xanh tươi quanh năm, Thượng Kinh sớm đã khoác lên mình lớp áo trắng xóa của mùa đông.
Ở Đông Cung, than bạc thấp kém cháy lên mỏng manh, khói nặng mùi nồng, ở lâu thì mắt đau rát đến chảy nước mắt. Nhưng cho dù vậy, loại than kém này trong cung vẫn không đủ dùng, mà gia quyến của Lý Ngạn lại nhiều, chi phí lo cho Thái tử phi và con cái đã gần cạn kiệt, vì thế Lý Ngạn và Chung Việt trong mùa đông giá rét này chỉ có thể trú ở chính điện, cố gắng giảm bớt việc ra ngoài.
Tiếng ho không ngừng suốt đêm vang lên từ nội thất, Chung Việt quấn chăn kín người, che mũi để tránh khói nồng làm cay, nhưng vì quá sợ lạnh nên chỉ có thể cố chịu đựng.
Lý Ngạn ngồi ngoài điện, lặng lẽ trầm tư, như không nghe thấy tiếng ho kia.
Hắn vẫn đang nghĩ cách thoát khỏi cục diện khó khăn trước mắt.
Hôm động đất xảy ra, hoàng đế không đẩy hắn ra để trấn an lòng dân, ngược lại còn ra mặt xua tan tin đồn rằng An Vương bị hành thích ở đất Yến là do Lý Ngạn nhút nhát, sợ phiền phức mà không ra tay cứu giúp.
Cuối cùng, người bị đổ lỗi cho tất cả mọi chuyện là Thái tử tiền nhiệm – kẻ bị giam cùng Cao gia.
Hoàng đế bày mưu để người lục soát thư phòng hắn, tìm được vật cấm – một bức tiểu nhân vu cổ viết tên tuổi sinh thần của hoàng đế, Thái tử và An Vương. Sau đó, Khâm Thiên Giám ra mặt phán rằng chính vì thế mà trời giáng thiên phạt, Thái tử bệnh lâu không dậy nổi, An Vương bị ám sát – tất cả đều bị đổ lên đầu Thái tử cũ.
Chưa kịp để hoàng đế xử trí, khi phát hiện sự việc bị bại lộ, Thái tử cũ đã sợ tội mà tự sát trong phủ, để lại một bức huyết thư thú tội: Tự nhận tội nghiệt nặng nề, chỉ cầu hoàng đế tha thứ khi chết.
Các đại thần trong triều làm sao có thể nghĩ rằng Thái tử cũ vốn không phải con ruột hoàng đế, chỉ tưởng rằng hắn từng đầu độc hoàng đế trước đây.
Trong mắt họ, Thái tử cũ tính tình ti tiện, hoàng đế từng bị hắn mưu hại mà vẫn nhớ tình cha con, không lấy mạng hắn, vậy mà hắn không hối cải, còn nguyền rủa cả hoàng thất chết sạch trừ mình – đúng là lòng dạ độc ác!
Tội lỗi chồng chất như núi, dù có người hoài nghi sự thật chưa chắc rõ ràng, nhưng cũng đủ để khiến họ buông bỏ nghi ngờ.
Các đại thần yên lòng, triều chính sau cứu tế cũng trở lại yên bình, cuối năm gần tới, khắp nơi rộn ràng vui vẻ.
Nhưng... hắn – vị Thái tử này – vẫn còn bệnh, mà bệnh tình không chút thuyên giảm…
“Khụ khụ khụ!”
Tiếng ho lại cắt ngang suy nghĩ của Lý Ngạn, hắn bực bội nhíu mày.
Chung Việt chuyển vào chính điện chỉ mới vài ngày trước, trước đó hắn luôn ở thiên điện. Nơi đó có địa long sưởi ấm, trà quả tươi ngon, ngay cả Lý Ngạn – chủ nhân Đông Cung – cũng không sống thoải mái bằng hắn, nhưng hắn lại chưa từng bước vào thiên điện – chỉ vì tất cả những điều đó đều do An Vương cố ý sắp đặt để lấy lòng Chung Việt. Hắn cảm thấy nếu mình vào đó, chẳng khác nào làm bẩn chân mình vậy.
Đúng vậy, từ khi An Vương hồi kinh từ Yến địa, liền tỏ ra vô cùng quan tâm đến Chung Việt, thậm chí không ngần ngại đụng chạm đến điều kỵ húy của hoàng đế, nhiều lần mang đồ tốt đưa tới Đông Cung.
Bên ngoài thì ra vẻ tình huynh đệ sâu nặng, lấy cớ là lo lắng cho huynh trưởng, chị dâu và cháu trai, nên mới từ việc lớn đến việc nhỏ đều can thiệp. Nhưng trên thực tế, những thứ ấy vừa vào đến Đông Cung liền được đưa thẳng tới thiên điện nơi Chung Việt ở, ý đồ rõ ràng.
Sở dĩ Chung Việt hiện giờ phải trốn ở đây là vì mấy ngày trước có một trận đại tuyết, hoàng đế bị cảm phong hàn khiến bệnh cũ tái phát. Trong cơn cấp bách, hoàng đế mạo hiểm sai người lấy trộm thuốc từ chỗ Chung Việt, ai ngờ suýt nữa thì mất mạng! Tiếc là, chỉ thiếu một chút nữa thôi… Nghĩ tới đây, Lý Ngạn càng thêm căm hận Khâm Thiên Giám, trong lòng thề rằng, một ngày kia nếu hắn đăng cơ nhất định sẽ dằn mặt tên Lưu Bất Ngữ kia – kẻ đã nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của hắn!
Chính là hôm đó, Lưu Bất Ngữ – giám chính Khâm Thiên Giám – đã đích thân mang thuốc đến trong đêm mới cứu được hoàng đế một mạng.
Thế nhưng bệnh tình lần này lại vô cùng nghiêm trọng, dù đã dùng linh đan diệu dược cũng vẫn không thể khỏi, hoàng đế nằm liệt giường, thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân.
Lằn ranh giữa sống và chết cùng với thân thể ngày càng yếu đi khiến tính khí của hoàng đế trở nên vô cùng cáu gắt, An Vương dù tận tình phụng dưỡng bên giường cũng nhiều lần bị quở trách. Thậm chí, hoàng đế còn nói ra cả những lời cay độc như An Vương cùng Thái tử âm mưu với Chung Việt để hại mình, suýt nữa mất mạng.
Vào thời điểm then chốt thế này, An Vương dù có hàng ngàn lý do cũng không dám tiếp tục tỏ ra quá tốt với Chung Việt nữa, sợ chọc giận hoàng đế.
Thế nhưng, dù có như vậy, An Vương cũng không lấy lại được lòng tin của hoàng đế. Trong cơn giận dữ và bệnh tật, mỗi khi hoàng đế nhìn thấy An Vương liền như thấy được hình ảnh tiền Thái tử – kẻ từng phản bội ông, chút nào cũng không muốn gặp lại.
Bởi vậy, người luôn túc trực bên hoàng đế những ngày qua lại chính là kẻ vô hình suốt mười mấy năm qua trong triều – Lưu Bất Ngữ .
Chung Việt có thể đoán được phía sau Lưu Bất Ngữ có người, hoàng đế tự nhiên cũng nghi ngờ, nên không hoàn toàn tin tưởng hắn.
Sau một hồi thăm dò, Lưu Bất Ngữ liền hoảng sợ, quỳ gối trước long sàng mà thưa:
“Bệ hạ, hạ thần phía sau không có bất cứ ai, chỉ có di mệnh mà tiên sư để lại.”
“Năm xưa sư phụ phụng thánh chỉ, trong lòng luôn cảm thấy có lỗi với ân điển của hoàng thượng, nên trước khi rời kinh đã vì Đại Lương mà bói một quẻ cuối cùng. Trắc ra rằng hơn mười năm sau Đại Lương sẽ gặp đại nạn, vì vậy mới phó thác cho thần. Nếu không phải vì quẻ ấy hao tổn quá nhiều tâm lực, sư phụ làm sao lại không tính ra được tai kiếp Chung gia, để đến nỗi ngày ấy bị ám sát mà cả nhà không ai sống sót… không có lấy một chút lực phản kháng?”
Nghe xong, hoàng đế không còn nghi ngờ nữa.
Dù sao, ông cũng đã hiểu được sự thật năm xưa, và cũng biết quốc sư một mạch này luôn trung thành tận tụy với hoàng thất. Nay lại thêm một lần cứu mạng ông, mà thuốc cứu mạng ấy lại chính là thứ mà quốc sư để lại cho Lưu Bất Ngữ.
Ông thở dài đầy hối hận:
“Là trẫm sai khi tin kẻ tiểu nhân, phụ lòng Chung gia, cũng suýt nữa khiến thiên hạ chúng sinh gặp họa… Khụ khụ khụ.”
Lưu Bất Ngữ vội tiến lên:
“Bệ hạ, xin giữ gìn long thể, chuyện xưa đã qua rồi. Tiên sư là bậc đại trí tuệ, từ lâu đã nhìn thấu sinh tử. Bệ hạ không cần quá tự trách. Chỉ là…”
Hoàng đế nhìn hắn:
“Ái khanh vì sao lại muốn nói rồi lại thôi?”
Lưu Bất Ngữ dập đầu nói:
“Vi thần có một lời khó nói thành lời, chỉ sợ mạo phạm bệ hạ, không biết có nên nói hay không.”
“Ái khanh có điều gì cứ nói, trẫm tha cho ngươi vô tội là được.”
Trong mắt Hoàng đế hiện lên một tia u tối.
“Bệ hạ, toàn bộ sư môn của Tiên sư đã bị chết thảm trong vụ hỏa hoạn, đến cả thi thể cũng không còn. Vì là tội thần nên không ai dám thu thập hài cốt, không bia mộ, không lăng tẩm, cũng chẳng có hậu nhân nào dâng hương cúng tế.”
Nói đến đây, Lưu đại thần không kìm được nước mắt, nghẹn ngào nói: “Thần mỗi khi nhớ tới chuyện này đều trằn trọc khó ngủ, chỉ cảm thấy sau khi chết chẳng còn mặt mũi nào gặp Tiên sư. Giờ thế sự thay đổi, đúng sai năm đó cũng dần lộ ra manh mối… Thần nguyện lấy đầu mình ra đảm bảo, bản tấu chương năm ấy tuyệt đối không phải do Quốc sư viết, việc kích động Lâm Vương hại tiên Thái tử cũng tuyệt đối không phải do Quốc sư làm! Vì thế thần cả gan cầu xin Bệ hạ xét lại vụ án, rửa sạch oan khuất cho gia tộc của Quốc sư, trả lại thanh danh và công lý cho họ.”
Hoàng đế vốn tưởng ông ta sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng, nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêm túc nói: “Điều khanh thỉnh đúng là điều trẫm đang nghĩ đến.”
Ngay lập tức, ông ra lệnh cho Tổng quản thái giám truyền chỉ trong đêm, lệnh cho Tam Ty hợp tác điều tra lại vụ án, rửa sạch oan khuất cho gia tộc Chung thị - Quốc sư.
Cứ như được trời giúp, Tam Ty nhanh chóng tìm được manh mối. Qua nét chữ trên tấu chương, đã tìm được người chấp bút năm đó.
Người đó họ Ngô, là một tú tài sống ở nông thôn, giỏi bắt chước chữ viết, giả như thật, khó phân thật giả.
Theo lời khai của hắn, bản tấu chương năm xưa không phải do Quốc sư viết mà là do nhà họ Cao thuê hắn viết tay.
Hắn vì sợ chết, khi thấy nội dung tấu chương quá chấn động, biết chắc sẽ rước họa vào thân nên sau khi viết xong liền bỏ trốn cả đêm, không quan tâm đến vợ con. Sau đó nghe tin Quốc sư cùng cả nhà bị diệt môn, càng không dám quay về quê, sống ẩn dật từ đó. Lần này đi ngang qua kinh thành, biết nơi gần đó là nơi an táng gia tộc Quốc sư, trong lòng bất an nên mua hương nến, giấy tiền vàng bạc đến tế điện để tỏ lòng sám hối, không ngờ lại bị Bộ Hình bắt được.
Vụ án oan kéo dài mười lăm năm cuối cùng cũng được minh oan.
Hoàng đế không chỉ công khai vụ việc ra toàn thiên hạ, mà còn kết tội nghịch đảng Cao thị và tiên Thái tử với tội danh hãm hại trung thần, đồng thời lập bài vị thờ phụng gia tộc Quốc sư Chung thị tại chùa Hộ Quốc, tự tay viết văn bia ca ngợi công đức và sự cống hiến của họ cho đất nước. Ngay trong ngày lập bia, dù đang mang bệnh, Hoàng đế vẫn đích thân dẫn các đại thần đến tế lễ.
Khi tin tức truyền đến Dương Châu, Cẩu Lương đã tổ chức một buổi tế lễ để an ủi linh hồn tổ tiên nguyên chủ.
Hồn lực của nguyên chủ cũng vì thế mà được xoa dịu một nửa.
Đêm buông xuống, lão nhân lặng lẽ thắp hương và rót rượu ở hậu viện, vừa uống vừa nói: “Đứa bé nhẫn tâm kia, giờ ngươi có thể yên lòng rồi.”
“Một mình ông ngoại uống rượu giải sầu thì có gì vui, để cháu uống cùng nhé?”
Cẩu Lương ngồi xe lăn lại gần, lão nhân ngước mắt nhìn cậu một cái. Đêm nay không gió, trời khá ấm, vậy mà cậu nhóc này vẫn quấn mình kín như cái bánh chưng, may mà còn ngồi xe lăn, chứ đi bộ chắc vấp ngã mất.
Trong lòng thầm chê trách, thấy người hầu định ngăn lại thì lão nhân xua tay: “Hôm nay là ngày vui, cho nó uống mấy chén cũng được.”
Lão nhân đang uống loại rượu mạnh, nên đã chuẩn bị cho Cẩu Lương một chiếc chén nhỏ có miệng mỏng. Cẩu Lương uống cạn một ngụm, cay đến mức phải lè lưỡi, mắt long lanh nước nhưng vẫn hứng khởi đưa ly lên đòi uống tiếp. Thấy hắn không chịu dừng, Chung Thuyên đành phải vào trong viện lấy rượu nho ủ tại phủ Lâm, hâm nóng rồi đưa cho hắn uống.
Cẩu Lương hào hứng uống liền ba ly, rượu nho thuần khiết, hương vị ngọt ngào trôi xuống bụng làm cả người ấm lên. Trăng treo cao trên bầu trời, rượu ngon trong tay, trung khuyển ở bên cạnh—đỉnh cao nhân sinh chẳng phải như vậy sao!
Hứng khởi, Cẩu Lương vỗ vỗ vai Chung Thuyên, nói:
“Đi thôi, chúng ta lên kia ngọn giả sơn, đêm nay không say không về!”
Thanh Phong Viện được đặt tên như vậy là vì ở hậu viện có một ngọn giả sơn bằng đá tự nhiên, cao chừng mười người, leo lên không khác gì đi lên trời.
Lão nhân cũng ra xem náo nhiệt, thấy Chung Thuyên không uống liền kéo Cẩu Lương ngươi một ly ta một ly, nói chuyện về thời niên thiếu của mẹ ruột nguyên chủ, oán trách bà mắt nhìn kém, đời này rõ ràng có biết bao nam nhân tốt lại cố tình chọn phải một kẻ đoản mệnh. Một già một trẻ cứ thế uống mãi không thôi. Chung Thuyên muốn đưa Cẩu Lương về nhưng hắn không chịu, lớn tiếng nói:
“Đối nguyệt há lại thiếu rượu? Có rượu sao lại không có ca?”
Rồi cầm lấy ngọc tiêu định thổi một khúc cho bọn họ nghe.
Dưới ánh trăng, tiếng tiêu ngân vang như ca khúc trầm bổng, người người đối bóng, hòa quyện làm một.
Tiếng tiêu uyển chuyển, kỳ ảo mà êm tai, mang theo khí thế rộng mở, khiến người nghe lòng dần lắng lại, trí tuệ như được khai mở, dường như muôn vàn gánh nặng đều buông xuống. Mọi u sầu theo tiếng tiêu mà tan biến, ngay cả những mê man không rõ trong lòng cũng dần dần có được lời giải.
Lão nhân đang nằm trên mặt đất chợt ngồi bật dậy, ném ly rượu sang một bên, thần thái hưng phấn như điên:
“Thì ra là thế! Ha ha! Thì ra là thế!”
Rồi bước chân xiêu vẹo chạy xuống núi giả, vội vã trở về phòng, không chờ nổi mà lấy ra con cóc lửa hắn đã nuôi mấy tháng nay—vật thí nghiệm không biết bắt đầu từ đâu—chuẩn bị đại khai sát giới, nghiên cứu chế tạo ra một loại độc dược tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
Còn Chung Thuyên thì lặng lẽ nhìn Cẩu Lương đang thổi tiêu, trong lòng những chấp niệm chưa từng nói ra cũng được buông bỏ, khiến hắn vô thức cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
【Đinh! Mức độ hảo cảm mục tiêu được cập nhật. Hảo cảm hiện tại: 99!】
Cẩu Lương mở to mắt, liếc nhìn Chung Thuyên một cái, tiếng tiêu dần dần nhỏ lại, tan biến giữa núi sông.
Buông ngọc tiêu, Cẩu Lương mỉm cười hỏi:
“Nghe hay không?”
Chung Thuyên gật đầu, ngồi xổm xuống, kéo áo choàng cho hắn thật chặt, dịu dàng hỏi:
“Chủ nhân, khúc nhạc này... có tên không?”
“Đương nhiên.” Cẩu Lương đưa ngọc tiêu cho hắn cất giữ rồi nói:
“Khúc này tên là Thiên Vấn—là một chương trong bí thuật Vấn Thiên, dùng để hỏi trời đất, hỏi lòng người. Nghe khúc này là nghe tiếng lòng, cho dù có điều gì khó khăn phức tạp, tự trong tâm ngươi sẽ có câu trả lời... Chung Thuyên, vừa rồi ngươi suy nghĩ điều gì vậy? Có nhận được lời giải đáp không?”
Chung Thuyên do dự nhìn hắn một cái.
Cẩu Lương nắm lấy mặt hắn, uy hiếp nói:
“Ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi dám không trả lời à?”
Tay hắn rất lạnh, Chung Thuyên liền nắm lấy, dùng nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho hắn. Thấy Cẩu Lương nở nụ cười, ánh mắt của y cũng vô thức trở nên dịu dàng hơn.
“Thuộc hạ từng có một điều thắc mắc trong lòng.”
“Hả?”
“Thuộc hạ thường hay nghĩ... Chủ nhân là con của thiên mệnh, nhưng lại mượn thọ từ trời, còn Thuyên chỉ là một phàm nhân tầm thường, cuộc đời vội vã trăm năm, thậm chí có thể còn ngắn hơn. Nếu một ngày nào đó ta chết đi, chủ nhân sẽ ra sao? Nếu ta già đi, chủ nhân sẽ thế nào? Chung Thuyên không cam lòng để người khác ở bên ngài, cũng không muốn… kẻ khác vì ngài mà giải độc.”
Cẩu Lương được thiên mệnh chiếu cố, ban đầu hắn chỉ cảm thấy vui mừng. Nhưng không biết từ lúc nào, cảm xúc trong lòng hắn dần dần thay đổi.
Hắn trở nên tham lam. Cho dù đã có thể ôm lấy chủ nhân trong vòng tay, cho dù ngoài hắn ra, chủ nhân chẳng ở bên ai khác, hắn vẫn không thấy đủ. Hắn muốn mãi mãi, muốn là người duy nhất. Nhưng tuổi thọ là thứ do trời định, hắn có thể tranh hơn người, nhưng làm sao tranh được với trời cao? Rồi đến một ngày hắn già yếu, khi ôm lấy một chủ nhân không còn động đậy, hoặc khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo, uể oải của người ấy... liệu chủ nhân còn mãi thanh xuân? Liệu hắn chỉ có thể bất lực nhìn người mình yêu thân mật bên kẻ khác…
Mỗi lần nghĩ tới đây, lòng hắn như dao cắt, chỉ hận không thể trước khi chết giết sạch toàn bộ nam nhân trên đời.
“Vậy, ngươi có câu trả lời chưa?”
Cẩu Lương hỏi hắn.
“Chỉ cần Chung Thuyên còn sống một ngày, sẽ không để bất kỳ ai đến gần ngài dù chỉ một bước. Được ở bên ngài cả đời, đó đã là phúc phận của ta. Sau khi ta chết... chỉ mong chủ nhân còn nhớ tới ta, vậy là đủ rồi.”
“Đồ ngốc.”
Cẩu Lương thở dài một tiếng, cúi người xuống, giống như cách Chung Thuyên từng làm, dùng gương mặt lạnh áp vào gương mặt luôn ấm áp của đối phương, thì thầm bên tai hắn.
“Chủ nhân...”
Chung Thuyên tìm đến bờ môi của hắn, nhẹ nhàng thử hôn lên đôi môi mềm mại ấy. Thấy Cẩu Lương không từ chối mà còn bật cười, lòng hắn tràn ngập vui sướng, hôn thêm một cái lên má lúm đồng tiền của hắn rồi ôm chặt người kia vào lòng, mãn nguyện vô cùng.
Cẩu Lương rót cho hắn một ly rượu nho, nâng chén nói:
“Nào, hôm nay vui lòng người, ngươi cùng ta uống một chén.”
Chung Thuyên liền cầm tay hắn uống cạn, thấy trong mắt Cẩu Lương đã nhuốm men say, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng giờ lại tràn đầy ý cười, như con mèo nhỏ gian xảo. Cẩu Lương lại đưa chén tới bên miệng hắn, chính mình cũng uống thêm một ngụm, thở ra một hơi đầy sảng khoái. Uống thêm chén nữa, hắn đảo mắt một cái, bỗng hứng chí ghé sát miệng Chung Thuyên, định đút cho hắn uống.
Bàn tay đặt lên ngực Chung Thuyên chân thật mà nói cho Cẩu Lương biết tim đối phương đang đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chung Thuyên hôn ngày càng sâu, ngụm rượu ấy cuối cùng cũng chẳng biết ai là người uống, chỉ lo môi lưỡi quấn quýt, gắn bó không rời.
【Đinh! Tiến độ nhiệm vụ được thúc đẩy mạnh mẽ. Tiến độ hiện tại: 61%.】
Hôn xong, Cẩu Lương hỏi hắn:
“Ngon không?”
Chung Thuyên gật đầu bối rối, lại không ngừng hôn mút môi hắn thật sâu, phát ra tiếng mút vang dội.
Cẩu Lương bật cười lớn, nói hắn càng ngày càng quá trớn, lại còn toàn tâm toàn ý ỷ lại vào người hắn, dù thân thể đau đớn cũng không oán trách, ngược lại ngửa đầu mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Chung Thuyên ôm chặt mặt hắn vào lòng ngực, hồi lâu mới kiềm lại được sự kích động mãnh liệt, giọng khàn khàn nói: “Khởi Phong, chủ nhân, chúng ta về thôi.”
Cẩu Lương thì sao cũng được, chỉ là vẫn không quên mang theo bình rượu kia, ôm trong ngực lén uống một ngụm rồi liếc nhìn Chung Thuyên, thấy hắn không phát hiện, lại vui vẻ uống thêm ngụm nữa. Khóe môi Chung Thuyên khẽ cong lên, mang theo nụ cười dung túng và cưng chiều, mặc hắn uống cho thỏa thích.
Kết quả là, Cẩu Lương dĩ nhiên say bí tỉ.
Hắn bắt đầu hát vang bài hạ sùng phong 《Say uống giang hồ》, điệp khúc cứ lặp lại mãi như thế nào cũng không thấy chán.
“Say nằm Cửu Châu, lòng ta sâu kín. Nuốt hận núi sông, sông biển vô sắc. Giang hồ không quên, quên đoạn Đỗ Khang……”
Chung Thuyên nhìn hắn đến mê mẩn, Cẩu Lương cười hì hì hỏi hắn có thấy dễ nghe không, hắn chỉ biết gật đầu. Cẩu Lương mừng rỡ, cảm hứng sáng tác bùng nổ, tiếng hát đầy tình cảm mãnh liệt, hắn cất giọng hát ↓↓
“Thích vị chua ngọt, thì ăn quất mật nhỏ ~ thích ngọt chua, ta có chanh bé xíu ~~ thích ngọt ngào, dâu tây bé xíu liền ở bên người……”
“Ta có một con tiểu ảnh vệ, ta trước giờ chưa từng cưỡi qua……”
Từ phòng bên vang lên tiếng nổ của lò luyện thuốc kèm theo tiếng hét giận dữ kinh thiên động địa của lão nhân!
Ông ta một chân đá cửa xông vào, tay cầm ngân châm, tức giận xông tới: “Bịt miệng hắn cho ta! Nếu không ta giết chết hắn!!”
Chung Thuyên ôm Cẩu Lương nhẹ nhàng né tránh, khiến lão nhân vồ hụt.
Lão nhân giận đến không thể kiềm chế: “Ngươi bị điếc sao?! Mau làm hắn im mồm!”
Chung Thuyên chân thành nói: “Rất dễ nghe.”
Cẩu Lương ôm hắn cười không ngừng, hôn chụt lên mặt hắn một cái, nói hắn ngoan, rồi lại há miệng hát tiếp:
“Tới nha ~ sung sướng a ~~ dù sao có cả một đống thời gian……”
Lão nhân: “……”
Từ xa truyền đến tiếng trẻ nhỏ khóc nức nở, ánh trăng trốn mất, bóng đêm càng thêm tĩnh mịch, bản độc tấu ban đêm khi ra đi vẫn còn văng vẳng vang vọng mãi không thôi.
Tâm sự đôi điều :
Chương này trong wikidich dịch là Lưu Không Nói thấy cấn quá nên để là Lưu Bất Ngữ cho hay….