Dưới ánh sáng chập chờn của cây đuốc, gian phòng tối tăm hiện rõ hình ảnh một người nam nhân bị xích sắt trói chặt tay chân, bị kéo ra hai bên và cố định lên tường, tạo thành dáng hình chữ Đại ( 大 ), hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng.
Vách tường nơi đây không rõ được làm từ vật liệu gì, nhưng lại sáng rõ hơn cả gương đồng, khiến Nhạc Khiêm có thể nhìn thấy bản thân mình trong trạng thái chật vật đến mức nào.
Cách hắn không xa, Cẩu Lương đang ngồi với một chiếc áo khoác rộng, lỏng lẻo buộc lại bằng một dải lưng đỏ nơi eo — Nhạc Khiêm nhận ra đây là y phục hắn đã từng may cho Cẩu Lương, vì đối phương thường xuyên mặc nó đi ngủ, nói rằng rất thích hơi thở còn vương lại trên áo, cảm giác như được người kia bao bọc thân mật. Và hắn cũng biết rõ, dưới chiếc áo kia, Cẩu Lương không mặc gì cả.
Hai chân trắng trẻo giao nhau, một bên không được áo che phủ đặt hờ lên tấm thảm da sói màu xám, vô cùng thu hút ánh nhìn.
Hắn nói: “Nhạc đại hiệp, lâu ngày hông gặp a.”
Nụ cười lúm đồng tiền trên má trái khiến gương mặt Cẩu Lương trở nên vô hại, tươi cười này không khác gì khi sáng sớm tỉnh dậy trong lòng Nhạc Khiêm, nói một câu “chào buổi sáng” — thuần khiết, không nhuốm một hạt bụi trần.
Nhạc Khiêm đã nghe nói gần đây Ma giáo không được yên ổn, Bào Thức cùng tả hộ pháp cùng thế lực còn sót lại , cộng thêm những trưởng lão có tâm tư riêng, tạo ra vô số biến loạn khiến Cẩu Lương, ba năm chưa phản giáo, cũng phải lao tâm tổn trí. Giờ nhìn lại, dường như hắn vẫn ổn…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play