"Cho mẹ mượn điện thoại gọi thử." Mẹ Chu cầm điện thoại Du Hành gọi cho mấy người quen và bạn bè, chỉ có một người nhận máy: "Chị Chu à?! Nhà tôi cũng bị chôn vùi, chồng và con trai tôi vẫn còn đang đào đây! Không rảnh nói chuyện với chị, tôi cúp đây!"
Bà lại gọi điện cho hàng xóm, kết quả không có ai bắt máy.
Thấy bà muốn lên mạng, Du Hành nói: "Tín hiệu rất kém, tải không được." Vì vậy mẹ Chu đành từ bỏ việc lên mạng, sau khi trả lại điện thoại di động cho Du Hành, bà lo lắng đến ngẩn người.
Như thế qua nửa giờ, cơn sốt nhẹ này lui xuống, thẳng đến khi cha mẹ Chu thức dậy cũng không sốt nữa. Điều này làm cho Du Hành thở phào một hơi.
Mọi người bị nhốt ở tàu điện ngầm ba mươi bốn tiếng, cứu viện vẫn chưa đến, đại sảnh trạm Gia Tín lại xuất hiện bệnh chứng với quy mô lớn, hầu như tất cả người sống sót đều xuất hiện bệnh trạng giống hệt Du Hành và cha Chu.
Ngứa, ngứa, ngứa! Sự ngứa ngáy này thấm vào xương cốt, ngứa đến nổi khiến người chỉ ước gì khoét chỗ thịt đó ra, móc xương xốt ra, khắp nơi đều là tiếng kêu thống khổ của người sống sót.
Tình thế chuyển biến xấu quá nhanh, khiến trong lòng Du Hành sợ hãi: đến cùng dưới mặt đất này có thứ gì? Virus? Vi khuẩn? Là thứ gì khiến người sống sót nhiễm bệnh? Chẳng lẽ là đồ ăn? Hoặc con chuột anh từng gặp trước đó? Làm sao truyền nhiễm? Trong không khí sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play