Thuốc tê không quá mạnh, Khương Nhiễm Trúc tỉnh táo được một lát rồi lại mơ màng, bàn tay nhỏ mềm mại của cô bị anh nhẹ nhàng nắm trong tay, ngón út khẽ chạm vào lòng bàn tay anh, mềm mại ấm áp khiến người khó mà rời tay.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, thuốc tê hoàn toàn tan hết, vết mổ âm ỉ đau, Khương Nhiễm Trúc mới tỉnh lại, giọng khàn khàn rên rỉ.
"Có phải đau lắm không?" Lương Mộ Đình lo lắng sốt ruột nhìn cô, đôi lông mày đẹp khẽ nhíu lại, giữa hai hàng mày như dính vào nhau.
"Vẫn ổn, không đau lắm..." Sắc mặt cô tiều tụy, môi trắng bệch khô nứt, Lương Mộ Đình rót thêm chút nước ấm vào cốc rồi ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đút cho cô mấy ngụm.
Nước ấm làm ẩm cổ họng, Khương Nhiễm Trúc cảm thấy thoải mái hơn nhiều, đôi môi trắng bệch khẽ mấp máy thêm chút sắc khí.
Ánh mắt mơ màng đột nhiên nhìn quanh, đôi mắt to dừng lại trên mặt Lương Mộ Đình.
"Ông nội!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT