Khương Nhiễm Trúc đôi mắt ướt át khẽ chớp, tầm mắt dừng ở hướng Lương Mộ Đình biến mất rất lâu không thu về.
“Nhìn như vậy còn không thấy thảm lắm sao?”
Giọng Lang Việt hiền lành, không trách cứ Khương Nhiễm Trúc cũng không đồng tình Lương Mộ Đình, chỉ khách quan trình bày một sự thật.
Lương Mộ Đình thật sự rất thảm.
Vô duyên vô cớ bị đánh một trận không nói, còn giống chó nhà có tang xám xịt bỏ chạy.
Một lúc lâu sau, Khương Nhiễm Trúc thu hồi tầm mắt, rũ mắt xuống, sau một hồi náo loạn trong lòng vô cùng trống rỗng, cô lạnh run dựa vào cánh cửa xe lạnh lẽo tìm kiếm một chút dựa dẫm, chậm rãi nhắm hai mắt lại chỉ cảm thấy vừa đau vừa rát, khoảnh khắc đó cô cảm thấy mình đã khóc cạn kiệt tất cả nước mắt trong mấy năm qua.
Lang Việt nhìn cô qua gương chiếu hậu, nhẹ nhàng thở dài, lặng lẽ điều chỉnh điều hòa trong cốp xe tăng lên một chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT