Chương 2: Ta sắp chết đói…rồi

[..Ngoan ngoãn tựa vào lòng nàng, chẳng còn chút kháng cự nào…]

Đến buổi trưa, cứ hễ nghe thấy có tiểu đồng đưa cơm đến, Mạnh Hoàn liền đứng bên cửa sổ hô lớn: “Ta muốn gặp Ôn Chiêu Vân!”

Ngày nào cũng gọi, suốt hai ngày trời, thế mà vẫn chẳng ai tới.

Ăn một món cháo loãng mãi cũng khiến thân thể suy kiệt, dưỡng chất thiếu đủ điều. Mạnh Hoàn cảm thấy bản thân như sắp tan ra mất, huyết áp thấp đến mức chỉ đứng dậy thôi đã hoa mắt chóng mặt.

Giờ thì hay rồi, bốn ngày liền đói lả, đến cả sức để hô hào cũng không còn. Chẳng lẽ trời cho ông đây xuyên qua chỉ  để bị một tên lão nô âm thầm hại chết sao?

“Gia chủ, mời vào.”

“Vương Phúc đâu? Mau truyền lão mang chìa khóa đến mở cửa.”

Mạnh Hoàn đầu óc choáng váng, chậm rãi ngẩng đầu. Ban đầu còn ngỡ là bản thân nghe lầm, đến khi tỉnh táo lại, mới xác thực bên ngoài thật sự có người.

Anh cố gắng nhấc thân mình ra khỏi chăn, vịn vào giường mà nhích từng chút một, muốn xuống đất xem xét tình hình. Cơ hội đến rồi, nếu không nắm chắc, e là thật sự phải chết trong oan ức.

Bên ngoài.

Ôn Chiêu Vân khoanh tay đứng chờ Vương Phúc mở cửa, trong lòng đã mơ hồ sinh nghi — thị vệ giữ cổng viện chẳng thấy đâu, người hầu hạ cũng chẳng ai xuất hiện.

Vài hôm trước, nàng uống rượu quá chén, nhất thời mất khống chế mà ra tay với Mạnh Hoàn. Hôm sau tỉnh lại trong thư phòng, lòng đầy hối lỗi, vốn định tới thăm, nhưng chuyện công vụ bận bịu, liền chậm trễ tới nay.

Nói ra cũng hổ thẹn. Nàng xưa nay vẫn là người biết chừng mực, đâu dễ thất thố như vậy. Có lẽ... là vì gương mặt kia giống người ấy quá mức…

Vương Phúc lững thững tới nơi, sắc mặt không biểu lộ gì. Ôn Chiêu Vân không hỏi chuyện trong viện, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu mở khóa.

Tay lão run rẩy rút chùm chìa khóa ra, thử tới lần thứ ba mới đúng ổ.

Trong lòng Vương Phúc vốn nghĩ, gia chủ hôm đó đối xử với tiểu lang như vậy, chắc chắn chẳng coi y là người, chỉ xem như đồ chơi. Nếu thật sự xem trọng, sao có thể ra tay nặng như thế?

Sáng nay thấy có người mang công văn tới, lão liền đoán mấy ngày nay gia chủ không rảnh đến tiểu viện, bèn tự ý dùng chút quyền, chỉnh đốn Mạnh Hoàn đôi chút.

Lão vốn không định khiến tiểu lang quân chết đói, chỉ định để y đói vài hôm, đợi y xuống nước xin lỗi, dập đầu mấy cái là xong. Dọa vài câu, chắc y cũng chẳng dám lắm lời.

Ai ngờ trăm tính vẫn sai một bước — gia chủ lại xuất hiện vào đúng lúc này!

“Gia chủ, mời vào…”

Ôn Chiêu Vân chỉ liếc lão một cái, ánh mắt nhàn nhạt nhưng khiến Vương Phúc lạnh buốt cả sống lưng.

Lão  nuốt nước bọt, trong lòng hoảng loạn, chỉ sợ tiểu lang quân mở miệng cáo trạng trước thì lão xong đời, liền len lén lui ra ngoài tìm người ứng cứu.

Bên trong, Ôn Chiêu Vân vừa đẩy cửa bước vào đã thấy Mạnh Hoàn khoác áo mỏng, đang run rẩy đứng dậy. Ánh mắt y vô tình chạm vào nàng, chân liền mềm nhũn, cả người ngã ngồi xuống đất.

Hỏng rồi… hôm ấy chắc đã khiến chàng kinh sợ quá độ.

Nàng lập tức tự trách, bước nhanh tới đỡ chàng dậy, chẳng ngại dơ bẩn, còn đưa tay phủi đi lớp bụi trên áo chàng.

Hôm nay trông Mạnh Hoàn hiền lành hơn hẳn, không chỉ không nổi cáu, mà còn ngoan ngoãn tựa vào lòng nàng, chẳng có lấy chút chống cự như trước.

Nhìn gương mặt ấy, thêm cả sự thuận theo trong dáng vẻ kia, lòng Ôn Chiêu Vân mềm nhũn như nước. Cảm giác tội lỗi về chuyện đêm ấy cũng theo đó càng sâu nặng.

“Có bị thương ở đâu không? Ngã có đau không?”

Ôn Chiêu Vân vốn là danh tài trong triều, đang lúc thanh xuân rực rỡ, có tài có sắc, đường quan lộ rộng mở. Nếu để người ngoài thấy nàng dịu dàng thăm hỏi như vậy, nam tử muốn làm thiếp nhà Ôn phủ chắc chắn giẫm nát ngạch cửa.

Thế nhưng, người đang nghe lời quan tâm ấy lại chẳng hề rung động. Y chỉ chớp mắt, lí nhí nói một câu:

“Ta đói…”

 

---

Đông sương, chính viện.

“Ăn chậm một chút.”

Ôn Chiêu Vân thấy tiểu lang quân ăn ngấu nghiến, lời nàng căn dặn chàng cũng chẳng để vào tai, liền đưa tay giật lấy bát cháo.

“Ngự y vừa căn dặn, thân thể hiện giờ không chịu nổi ăn nhiều. Phải ăn ít, chia ra nhiều lần, nếu không dễ bị trào ngược.”

Mạnh Hoàn đói đến phát sợ, dù có nôn cũng muốn ăn đầy bụng. Y vươn tay định giật lại bát, miệng còn càu nhàu: “Cháo cũng không cho người ta ăn no à…”

Ôn Chiêu Vân đổi tay, khéo léo tránh đi. Thấy chàng chịu thu tay lại, nàng đích thân múc từng muỗng cháo đưa đến bên miệng Mạnh Hoàn.

Động tác liền mạch như nước chảy, không chút gượng gạo. Mạnh Hoàn chưa kịp phản ứng, liền vô thức há miệng ăn theo.

Trước kia đều là anh đây đút cho mấy vị bạn gái ăn, mà cũng chỉ đút tượng trưng vài miếng là thôi. Nay bị người khác đút cho từng muỗng như thế, quả thật có chút lạ lẫm. Anh liền ngồi thẳng dậy, nghiêm giọng:

“Ta nhớ ngươi từng nói gì đó, gả cho ngươi sẽ được cơm no áo ấm suốt đời. Mới có nửa tháng, ta đã suýt bị hạ nhân nhà ngươi bỏ đói đến chết!”

Mạnh Hoàn trừng mắt, lại lần nữa đưa tay giật lấy bát cháo. Lần này Ôn Chiêu Vân không né, anh cứ thế ôm bát tiếp tục ăn. Mà cháo hôm nay cũng không phải thứ cháo trắng đạm bạc mấy ngày trước, mà là cháo thịt — mềm mịn thơm lừng, còn lấp lánh váng mỡ!

Ôn Chiêu Vân thấy chàng ăn đã không còn quá vội, liền nhẹ giọng nói:

“Chuyện này, ta nhất định cho chàng một lời giải thích.”

Nàng đã sai nha hoàn thân cận đi tìm Vương Phúc. Dù Ôn phủ rộng lớn, nhưng việc tìm một gã hạ nhân chẳng khó, chỉ chốc lát là xong.

Quả nhiên, ngay khi nàng vừa dứt lời, Vương Phúc đã bị đẩy tới Đông sương. “Bịch” một tiếng quỳ xuống trước án thư. Nhưng người áp giải không phải là nha hoàn của nàng, mà là Vương Quý – gia nhân thân cận của Tổ Quân.

Sắc mặt Ôn Chiêu Vân tối sầm. Trong lòng đoán được phụ thân muốn nhúng tay vào.

Quả nhiên Vương Quý mở miệng:

“Khởi bẩm gia chủ, Tổ Quân biết chuyện Vương Phúc làm, giận dữ vô cùng, sai nô lập tức trói người mang đến để gia chủ xử lý.”

“Lão nhân còn căn dặn, sau khi gia chủ xử phạt xong, phải đưa hắn về lại hậu viện để tiếp tục trị tội. Nói rằng Vương Phúc là người cũ trong phủ, từng hầu hạ bên cạnh lão nhân nhiều năm, nay lại dám làm việc vô lễ như thế, tất phải nghiêm trị.”

Ôn Chiêu Vân không lên tiếng, nhưng người ngồi bên cạnh – Mạnh Hoàn – đã nghe hiểu rõ. Nói là trách phạt, nhưng trọng điểm lại là “người cũ từng hầu bên cạnh”, rõ ràng là muốn bao che!

Mạn Hoàn cắn thìa, liếc mắt nhìn Ôn Chiêu Vân, ánh mắt ngụ ý: Mới vừa rồi còn nói cho ta một công đạo, giờ lại mềm lòng vì vài lời sao?

Chỉ thấy nàng khẽ cười:

“Vương Phúc dù là ta mượn đến trông coi Mạnh Hoàn, nhưng rốt cuộc vẫn là người của phụ thân. Nếu phụ thân muốn mang về xử trí, vậy thì cứ đưa đi.”

Ôn Chiêu Vân trong lòng đã tự cân nhắc. Việc đón Mạnh Hoàn vào phủ ban đầu đã không được phụ thân ủng hộ. Vương Phúc lần này là do tư thù, hay có người sai khiến, nàng vẫn chưa rõ.

Chỉ trách khi ấy sơ sót, nghĩ người lớn tuổi sẽ chu đáo, lại ngại người viện khác không tận tâm, mới chọn lão. Nay nghĩ lại quả là sai lầm.

Trừng phạt không vội, đợi thời gian trôi qua rồi âm thầm xử lý cũng không muộn. Hiện tại không nên chính diện đối đầu với phụ thân.

Nhìn theo bóng người bị dẫn đi, Mạnh Hoàn tức giận ném cái bát rỗng lên bàn, quay sang trừng mắt nhìn nàng:

“Ngươi có biết ngươi là hạng người gì không? Nếu ở hiện đại, ngươi chính là... con trai ngoan của mẹ đấy!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play