Không bình thường, đương nhiên là không bình thường.
Nhưng trong tình huống này, Thiên Nghiêu dĩ nhiên không thể thừa nhận. Dù sao nếu thừa nhận thì chẳng khác nào thừa nhận mình thật sự có ý gì đó với anh ta.
Vì vậy, Thiên Nghiêu khịt khịt mũi, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Điều này thì nói lên được gì? Không phải anh cũng từng có phản ứng sao?”
"Không nói lên được gì sao?" Kỳ Ngạn nói rồi cười khẽ một tiếng, giọng điệu như đã thấu tỏ mọi chuyện.
Nghe vậy, Thiên Nghiêu chột dạ muốn chết, nhưng may mà đèn đã tắt, Kỳ Ngạn không nhìn thấy được biểu cảm của cậu, nên cậu vẫn có thể tiếp tục tỏ ra cứng rắn: “Đương nhiên không nói lên được gì! Là đàn ông, bị anh vừa hôn vừa sờ như vậy thì ai mà chẳng có phản ứng.”
Thiên Nghiêu vốn muốn chứng minh sự hợp lý trong phản ứng của mình, nhưng không ngờ điểm chú ý của Kỳ Ngạn lại vô cùng kỳ lạ: “Còn có người khác sờ cậu như vậy sao?”
"Đương nhiên là không có! Anh tưởng ai cũng biến thái như anh à!" Lời vừa dứt, chính Thiên Nghiêu cũng sững người. Không phải chứ, sao mình lại nói thẳng ra lời trong lòng rồi?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT