Hán Việt: Bạo quân đích tiểu thái giam
Tác giả: Nhật Mộ Vi An
Độ dài: 68 chương chính văn + 30 chương phiên ngoại.
Thể loại: Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Song khiết , Chủ thụ , Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Đọc tâm , Hỏa táng tràng , Cưỡng chế ái.
Editor: Nấm Hồng
_____________
Thiên Nghiêu mở mắt.
Trước mắt là một tòa đại điện nguy nga tráng lệ, nhưng dưới đất lại la liệt thi thể, tấm thảm gấm hoa lệ gần như bị máu tươi nhuộm đỏ.
Mà hắn, khoác trên mình bộ y phục thái giám, đang run rẩy quỳ sau một cây cột lớn.
Chưa kịp định thần, hắn đã nghe một tiếng "loẹt xoẹt" – âm thanh của kim loại sắc lẹm ma sát trên nền đá.
Thiên Nghiêu ngẩng đầu, liền thấy một nam nhân mặc long bào, tay cầm kiếm đang tiến về phía hắn. Lưỡi kiếm loé ánh sáng lạnh lẽo, gương mặt y còn vương vết máu chưa khô.
Thiên Nghiêu bàng hoàng, vội nhắm nghiền mắt, tự véo mạnh vào mình.
Đây chắc chắn là mơ.
Chỉ cần mở mắt ra…
Vẫn là cơn ác mộng này! Ai cứu tui với!
____________
Kỳ Ngạn có một bí mật không ai hay biết.
Y có thể nghe được tiếng lòng kẻ khác, nhưng mỗi lần nghe xong đều khiến y khó chịu hồi lâu. Bởi vậy, y quyết định chỉ dùng dị năng này vào thời khắc then chốt nhất, ví như... lúc giết người.
Nhìn những kẻ sắp chết kia trước mặt thì van xin thảm thiết, nhưng trong lòng lại điên cuồng nguyền rủa mình không được chết tử tế, quả là một thú vui tao nhã.
Hôm ấy, hoàng đệ y mưu phản, bị y chém dưới lưỡi kiếm, sau đó y tắm máu toàn bộ đại điện.
Cả cung điện chỉ sót lại một tên tiểu thái giám xui xẻo đến dâng trà đúng lúc hoàng đệ y tạo phản.
Kẻ này vô tội, nhưng không thể giữ lại.
Thế nhưng, khi y rút kiếm tiến đến trước mặt tiểu thái giám, lại phát hiện kẻ này khác hẳn những người y từng giết.
Không khóc lóc, không quỳ lạy van xin, cũng không run như cầy sấy.
Chỉ nhắm nghiền mắt, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, không rõ đang lẩm nhẩm điều gì.
Là đang hạ chú nguyền rủa ta sao? Kỳ Ngạn thầm nghĩ.
Y bèn hiếm hoi dùng dị năng lên người một tên thái giám.
Nghe một hồi, y khẽ nhíu mày.
Rồi dùng mũi kiếm nâng cằm Thiên Nghiêu lên, giọng nói thoáng có chút tò mò: “Thế nào là... dân chủ?”
______________
Trong cung ai cũng biết tiểu thái giám có dung mạo tuyệt sắc kia là người được Bệ hạ đặt trên đầu quả tim, sớm tối cận kề, sớm hôm không rời.
Chỉ riêng Hoàng đế không nghĩ vậy.
Dù có thuận tay đến mấy, cũng chỉ là một tên thái giám hạ tiện, y muốn đổi lúc nào cũng được.
Chỉ là y không ngờ, có một ngày, người y từng nâng niu trong lòng bàn tay lại biến mất.
Y tìm thế nào cũng không thấy.
Lúc này Kỳ Ngạn mới nhận ra, đó chính là tâm can của mình.