Lương Tiềm cười mà nụ cười không chạm tới đáy mắt, “Cũng đúng, nếu vì tôi mà khiến Hoài Khiêm bị thương chút nào, chú Mạnh làm sao có thể bỏ qua cho tôi.”
Mạnh Hoài Khiêm lạnh nhạt lắng nghe, vẫn không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tay cầm.
Lương Tiềm giãy khỏi sự kiềm chế của Trình Việt, chậm rãi bước lên. Hắn và Mạnh Hoài Khiêm có dáng người tương tự, đều toát ra khí thế bức người, “Vậy cậu có từng nghĩ tới chưa? Nếu một ngày cái tâm tư đó của cậu bị mọi người nhìn thấu, chú Mạnh có tha cho cô ấy không?”
“Thật ra có khi cậu cũng không hiểu rõ cô ấy đến thế đâu. Cậu tưởng cô ấy nói với cậu vài lời ngọt ngào thì là thật lòng quan tâm cậu sao? Cậu tưởng vì cậu mà cô ấy sẽ cam chịu những lời đồn đãi thị phi à?”
Cậu Mạnh Hoài Khiêm rốt cuộc là cái thá gì chứ.
Anh chỉ cần đứng đó nhìn, đợi.
Với tính cách của Sương Sương, người chưa bao giờ chịu bất kỳ ấm ức nào thì sao có thể chấp nhận những phiền toái khi ở cạnh Mạnh Hoài Khiêm chứ? Chắc là chạy còn không kịp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play