Hai người là bạn thân nhiều năm, Lương Tiềm khoác vai anh bước vào, Dung Khôn và Trình Việt mấy ngày nay cũng tạm gác lại công việc trong tay. Bốn người hiếm hoi lại có dịp tụ họp, không khí vừa hòa hợp lại vừa ấm áp. Tuy nhiên nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện ra sự im lặng của Mạnh Hoài Khiêm và vẻ lo lắng thấp thỏm của Dung Khôn.
“May mà Hoài Khiêm không sao.” Lương Tiềm chân thành cảm thán lại tự giễu nói: “Cũng may mạng tôi cứng, vẫn có thể sống sót trở về.”
Trình Việt nghe vậy cảm thấy có chút chua xót.
Bốn người họ lớn lên cùng nhau, năm đó cha mẹ của Lương Tiềm gặp tai nạn bất ngờ qua đời, những người trong nhà họ Lương không biết giữ mồm giữ miệng sau lưng thường nói những lời khó nghe về cậu ấy. Với Lương Tiềm, cha mẹ mất sớm là nỗi đau hằn sâu trong lòng, cậu ấy khát khao sự ấm áp gia đình hơn ai hết.
“Nhắc chuyện này làm gì.” Trình Việt chuyển chủ đề, ánh mắt dừng lại ở vết sơn móng tay trên áo sơ mi trắng, trêu chọc: “Cái này từ đâu ra vậy, nãy giờ tôi định hỏi rồi.”
Mọi người đồng loạt nhìn về ngực áo sơ mi của Lương Tiềm.
Lương Tiềm cúi đầu, xòe tay cười bất lực: “Còn từ đâu nữa chứ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play