“Thật ra đến bây giờ tớ vẫn chưa thể hiểu rõ, rốt cuộc chuyện nào nghiêm trọng hơn, chuyện nào khiến tớ khó chấp nhận hơn.”

Đôi mắt của Trì Sương đỏ hoe, cô rút một tờ khăn giấy rồi tiếp tục nức nở.

Bây giờ cô tóc tai rối bù, gần một tuần rồi không quan tâm đến hình tượng, vô cùng nhếch nhác.

Đừng nói đến chuyện gội đầu hay chăm sóc da, cô chẳng thiết ăn uống gì, chỉ sống nhờ chút "tiên khí". Trước đó vì muốn giảm cân để đính hôn, cô còn thiếu ba cân nữa, mấy ngày nay nhẹ nhàng đã giảm xong còn xuống thêm hai cân nữa.

Dưới lầu có một chiếc xe thương vụ đang đợi, ba tài xế thay ca 24/24 lúc nào cũng sẵn sàng đưa cô đến bệnh viện.

Giang Thi Thi ngồi nghe Trì Sương trút bầu tâm sự với vẻ mặt ngơ ngác.

Hai người họ quen nhau từ thời mẫu giáo, ngoài cô ra thì không còn ai có thể ở bên Trì Sương trong những ngày tháng khó khăn nhất cuộc đời này.

Tuy nói bạn bè là để dựa dẫm, để trút nỗi lòng nhưng cũng phải có giới hạn và thời hạn.

Mỗi lần Giang Thi Thi cảm thấy thần kinh mình sắp sụp đổ thì cô lại nhận được điện thoại của "kẻ thù lớn nhất" hiện tại của Trì Sương.

Đối phương rõ ràng bình tĩnh hơn Trì Sương nhiều, dù giọng nói khàn đặc nhưng lời lẽ vẫn nhã nhặn: “Cô Giang, thời gian qua đã làm phiền cô rồi. Cô yên tâm, tôi đã bàn bạc xong với lãnh đạo công ty của cô, trong vòng một tháng này cô được nghỉ phép có lương. Ngoài ra tôi cũng sẽ trả lương gấp mười lần cho cô. Mong cô Giang giúp tôi an ủi, khuyên nhủ Trì Sương.”

“Nếu anh ấy ngoại tình, dù là thể xác hay tinh thần tôi cũng cảm thấy ghê tởm,” Trì Sương đôi mắt đẫm lệ nói, “Nhưng bây giờ anh ấy có vẻ thật sự đã chết rồi, tớ không biết mình thà chấp nhận anh ấy ngoại tình nhưng còn sống hay không ngoại tình mà lại chết… Thi Thi, giá như hôm đó tớ ngăn anh ấy lại không để anh ấy đi thì tốt biết mấy!”

Giang Thi Thi với đôi mắt thâm quầng thở dài: “Sương Sương cậu đừng tự trách, chuyện này không phải lỗi của cậu.”

“Tất nhiên không phải lỗi của tớ!” Trì Sương lau nước mắt, nghiến răng mắng: “Tất cả là do cái tên họ Mạnh đó, nếu không phải vì cứu anh ta Lương Tiềm bây giờ đã không mất tích rồi. Ngay từ lần đầu gặp anh ta, tớ đã thấy không ổn rồi, Thi Thi cậu nói xem anh ta làm sao còn mặt mũi sống trên đời, làm sao còn dám thở chứ? Nếu là tớ, bạn thân chết vì mình, nói thật tớ chắc chắn không sống nổi quá 24 tiếng, phải lấy cái chết tạ lỗi!”

Giang Thi Thi lén ngáp một cái.

Cảm xúc của con người cũng như bể chứa nước, dùng nhiều rồi cũng sẽ dần dần trở nên chai sạn.

Cho nên người ta thường nói, thời gian là liều thuốc tốt nhất.

Cô vẫn còn nhớ khi mới xảy ra chuyện, Sương Sương nghe tin xong thì ngất đi ngay tại chỗ, tỉnh lại thì không nói một lời, hoặc âm thầm rơi lệ hoặc ngẩn người đờ đẫn.

Vị Tổng giám đốc Mạnh kia giữa muôn vàn bận rộn vẫn mời về cho Sương Sương mấy bác sĩ tâm lý nổi tiếng, chỉ mong cô đừng sụp đổ vào thời điểm này.

Đến ngày thứ ba, Sương Sương mới mở miệng nói chuyện.

Giờ là ngày thứ bảy, cô nói càng lúc càng nhiều. Căn nhà này vốn là tổ ấm của cô và Lương Tiềm, khắp nơi đều có dấu vết của anh, cô nhìn thấy là khóc, khóc xong thì mắng. Mắng Lương Tiềm vô trách nhiệm bỏ cô mà đi. Mắng Mạnh Hoài Khiêm… càng phong phú, đến cả chửi thề cũng xen vào không ít.

“Thi Thi, nếu là cậu, nếu người gặp nguy hiểm là tớ, cậu có vì tớ mà liều mạng không?”

Nghe câu này, da đầu Giang Thi Thi lại tê rần.

Đây là người bạn thân nhất của cô.

Hai người họ đến những chuyện riêng tư nhất cũng có thể chia sẻ với nhau, thời đại học còn dùng chung tiền sinh hoạt…

Nhịn thôi!

Giang Thi Thi đưa tay vuốt tóc Trì Sương, nói: “Cậu hỏi tớ, tớ thật sự không biết phải trả lời thế nào. Nhưng nếu vào lúc nguy cấp, một người có thể coi tính mạng của người kia còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình, vậy thì chắc chắn là người ấy có thể vì người kia mà liều mạng. Sương Sương, tớ biết bây giờ bảo cậu chấp nhận sự thật là rất khó, nhưng tớ muốn nói với cậu, dù cậu đau khổ tuyệt vọng đến mức nào, cậu vẫn còn có tớ, còn có bác trai bác gái.”

Mũi Trì Sương cay cay, nước mắt lại rơi.

Cô ôm lấy eo Giang Thi Thi, úp mặt vào đùi cô bạn nghẹn ngào mắng: “Lương Tiềm anh còn là người sao, làm chuyện này mà không hề nghĩ đến em!”

“Mạnh Hoài Khiêm cũng là đồ khốn nạn, có thể đổi lại được không, để Lương Tiềm quay về!!”

Giang Thi Thi nhanh tay bịt miệng cô lại, những lời này không thể nói lung tung được.

Tai vách mạch dừng.

Nước mắt của Trì Sương rơi vào lòng bàn tay cô.

Khóc đủ, khóc mệt rồi, dưới sự vỗ về của Giang Thi Thi, cô dần dần thiếp đi.

Giang Thi Thi xoa xoa cái chân bị tê ngồi bên giường nhìn gương mặt khi ngủ của người bạn thân.

Mẹ của Trì Sương từng là hoa khôi của đoàn văn công, cha thì từng là họa sĩ đẹp trai phong lưu đa tình.

Có cha mẹ đẹp như vậy, từ nhỏ Trì Sương đã là một mầm hoa xinh đẹp. Lúc còn học mẫu giáo đã có bé trai lén mang kẹo và sôcôla từ nhà đến dỗ cô vui. Lên tiểu học trong ngăn bàn lúc nào cũng có thư tình… Người có ngoại hình nổi bật dường như cuộc đời luôn suôn sẻ, ít khi vấp váp.

Năm mười sáu tuổi, khi đi du lịch ở thủ đô, Trì Sương tình cờ gặp một đạo diễn, đạo diễn đó đã cố gắng thuyết phục ba mẹ Trì một thời gian dài, cuối cùng trong bộ phim nghệ thuật công chiếu năm sau có một thiếu nữ khiến người ta "yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên" xuất hiện chớp nhoáng mười phút, nhưng đủ để hàng vạn cư dân mạng ghi nhớ.

Thuận theo lẽ đó, Trì Sương thi vào Học viện Điện ảnh.

Chỉ tiếc rằng ông trời đôi khi cũng công bằng, dù cho cô vẻ ngoài trời phú nhưng khả năng diễn xuất của cô thì…

Cô lại ham chơi, thích náo nhiệt, sợ vất vả. Làm diễn viên mà muốn tiến xa hơn thì nhất định phải bỏ công sức và mồ hôi. Nhưng trong tính cách của Trì Sương lại chẳng có cái phẩm chất tốt đẹp gọi là “kiên trì.”

Thế nhưng thời đại này vẫn có vô số người sẵn sàng chi tiền chỉ vì nhan sắc. Trì Sương tuy sợ cực nhưng không làm mình làm mẩy, ngoan ngoãn làm "bình hoa" trong giới giải trí cũng chẳng sao, cho đến khi ba năm trước cô gặp Lương Tiềm — anh phải lòng cô từ cái nhìn đầu tiên rồi bắt đầu theo đuổi mãnh liệt.

Lương Tiềm theo đuổi cô suốt gần một năm, cô mới gật đầu đồng ý.

Lúc ấy có không ít người thầm nghĩ chuyện sẽ đi theo hướng "dù yêu con nhà giàu thì sao, họ cũng đâu có cưới", nhưng không ngờ Lương Tiềm lại cầu hôn. Một màn cầu hôn vô cùng nghiêm túc.

Thế mà đời lại đổi chiều, ngay trước ngày đính hôn, Lương Tiềm mất tích.

Thật ra gọi là mất tích chỉ là cách nói uyển chuyển. Giờ đã qua một tuần vẫn chưa tìm thấy tung tích, e rằng anh đã lành ít dữ nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play