Anh ta đang chuộc tội theo cách của mình.
Cô nghĩ thế nào, cô có đồng ý hay không đối với anh ta đều không quan trọng, cô vẫn là “cây phát tài” trong đại sảnh.
Có lẽ những lời mắng chửi của cô lại khiến anh ta cảm thấy dễ chịu hơn — xét cho cùng, anh ta cũng muốn từ cô mà tìm kiếm giá trị cảm xúc.
Nói anh ta đang chăm sóc cô, chi bằng nói anh ta đang cần cô.
Nực cười thật.
Hiện tại Mạnh Hoài Khiêm cực kỳ, cực kỳ cần cô.
Thực ra cô cũng chưa từng nghĩ đến việc báo thù ai cả, vì cô hiểu đó là quyết định mà Lương Tiềm cam tâm tình nguyện lựa chọn. Cô – một người bạn gái – lấy tư cách gì để trút giận lên Mạnh Hoài Khiêm chỉ vì điều đó? Nhưng cái cách mà Mạnh Hoài Khiêm liên tục xuất hiện trước mặt cô như một vị cứu tinh, tìm kiếm sự yên tâm và an ủi về mặt tinh thần lại khiến cô cảm thấy phiền. Nhìn xem anh ta đối với cô dè dặt cẩn trọng đến mức nào, ngay cả chị họ cô cũng phải len lén nhắc nhở cô, bảo cô đừng quá lạnh nhạt với anh ta – dù sao anh ta cũng là Mạnh Hoài Khiêm của Tập đoàn Âu Lãng kia mà.
Lẽ ra cô phải biết ơn sự quan tâm này, đúng không?
Dù sao người ta cũng hoàn toàn có thể mặc kệ cô, bằng lòng nói với cô một tiếng “xin lỗi” cũng coi như là người tử tế rồi đúng không?
Nhưng chẳng phải cô đã nhiều lần đuổi anh ta đi rồi sao, dù bình tĩnh hay tức giận cũng đều nói rõ là không muốn thấy mặt anh ta nữa?
Anh ta có nghe không? Không.
Anh ta vẫn tự mình kiên trì hoàn thành lời hứa vĩ đại với Lương Tiềm, với tình nghĩa huynh đệ ấy.
Được thôi.
Được lắm!!
Trì Sương thậm chí còn bật cười thành tiếng.
Muốn chăm sóc cô à?
Cô sẽ chấp nhận. Cô muốn khiến vị tổng giám đốc Mạnh đây phải khổ không thể tả, muốn kêu trời trời không thấu, muốn than đất đất không nghe, giận mà chẳng dám nổi cáu, cho đến khi chính anh ta phải chán nản, mỏi mệt, nhục nhã mà tự rút lui.
Mạnh Hoài Khiêm nghe đầu dây bên kia im lặng quá lâu, thậm chí còn tưởng cô đã dập máy hoặc là không kiên nhẫn nghe tiếp mà vứt điện thoại qua một bên.
“Được thôi.”
Giọng cô vang lên, nhẹ nhàng mà vui vẻ: “Mạnh Hoài Khiêm, anh rất muốn chăm sóc tôi à?”
Cô đổi thái độ quá nhanh quá đột ngột khiến Mạnh Hoài Khiêm sững người mấy giây, còn tưởng mình nghe nhầm: “...Ừ.”
“Chăm sóc thật hay giả?”
“Cái gì?”
“Nếu là thật thì phải tùy thời mà đến, hai mươi tư giờ nhận điện thoại của tôi.”
Mạnh Hoài Khiêm hơi khựng lại, “Được.”
“Được rồi, là anh nói đấy nhé Mạnh tổng. Có phải trước đây Lương Tiềm từng than phiền với anh, tôi là người cực kỳ cực kỳ khó hầu hạ, cực kỳ khó chăm sóc?”
Toàn bộ đầu óc logic rõ ràng lúc nãy của Mạnh Hoài Khiêm bỗng chốc tan biến.
Thật sự là trở tay không kịp.
“Không sao cả, anh sẽ sớm cảm nhận được thôi.” Trì Sương bật cười lạnh, “Giờ có hối hận cũng muộn rồi.”
…
Khi Mạnh Hoài Khiêm quay lại văn phòng, Dung Khôn và Trình Việt đã bàn tán không biết bao nhiêu vòng về việc người gọi điện là thần thánh phương nào. Vừa thấy anh bước vào, Dung Khôn liền tò mò hỏi: “Là bác trai gọi à? Gần đây động thái của bọn mình có khiến ông ấy lo lắng gì không?”
“Không phải.” Mạnh Hoài Khiêm lắc đầu, sắc mặt bình thản nhưng nghiêm túc.
Dung Khôn liếc mắt nhìn Trình Việt như thể đang nói: Thấy chưa, tôi bảo rồi, không thể nào là bác trai được.
Trong số bốn người bọn họ, Mạnh Hoài Khiêm là trường hợp đặc biệt.
Khi bọn họ còn phải chìa tay xin tiền bố mẹ, anh đã tự mình khởi nghiệp. Thời còn du học anh đã sớm gây dựng được sự nghiệp. Khi đó có người từng nói, kể cả không tiếp quản Âu Lãng thì trong đời này anh cũng dư sức tạo nên một Âu Lãng thứ hai. Ai trong ba người bọn họ mà chưa từng vay tiền Mạnh Hoài Khiêm? Với thực lực tài chính có từ rất sớm, Mạnh Hoài Khiêm chưa bao giờ cần nhìn sắc mặt ai, kể cả cha mẹ mình.
“Vậy là ai?” Trình Việt hiếm hoi đùa một câu, “Không phải bác trai thì chẳng lẽ là… Mạnh phu nhân tương lai?”
Mạnh Hoài Khiêm cau mày: “Nói linh tinh gì thế.”
“Lúc nãy bọn tôi còn đoán có khi cậu có bạn gái rồi cơ đấy.” Dung Khôn cười, “Xem ra vẫn chưa có.”
Mạnh Hoài Khiêm không định tham gia vào cái chủ đề vô vị này.
Bây giờ trong đầu anh chỉ toàn quanh quẩn những lời Trì Sương vừa nói.
Sao cô lại thay đổi thái độ nhanh như vậy?
Có phải việc gửi trà hôm nay khiến cô thấy phản cảm? Có lẽ anh nên gặp cô để nói lời xin lỗi?
“Chưa có mới là bình thường ấy chứ. Nói thật đi, Hoài Khiêm cậu có từng yêu đương lần nào chưa?” Trình Việt hỏi.
Dung Khôn tiếp lời: “Cậu nghĩ cậu ta có thời gian à? Lúc còn đi học thì bị bác trai quản chặt, giờ vừa tốt nghiệp về nước đã tiếp quản Âu Lãng, làm việc không ngơi tay, lấy đâu ra thời gian mà yêu đương?”
Nhà họ Mạnh quản Mạnh Hoài Khiêm cực kỳ nghiêm.
Ngay cả hôn nhân của anh cũng nằm trong kế hoạch của bố mẹ, nhất định phải đem lại lợi ích tối đa cho gia tộc và Âu Lãng. Những cô gái mà Mạnh Hoài Khiêm có thể tiếp xúc hầu hết đều nằm trong cái giới ấy thì làm sao mà yêu đương tự do được? Hoàn toàn không thể.
Huống chi bản thân Mạnh Hoài Khiêm cũng chẳng đặt tâm trí vào chuyện đó.
Thời đi học, thành tích của anh luôn đứng đầu, lịch học kín mít khiến người khác than trời nhưng anh lại xoay sở cực kỳ thoải mái.
Đi làm rồi, công việc chất đầy trên vai, thời gian rảnh hiếm hoi cũng chỉ để một mình tĩnh lặng hoặc tụ tập bạn bè ăn uống nói chuyện.
Mạnh Hoài Khiêm siết chặt điện thoại, sắc mặt nghiêm túc.
Anh nghĩ lại từng câu mình đã nói, không biết có câu nào nói sai không?
Có lẽ khi cho người đưa trà đến, anh nên báo trước với cô một tiếng.
Không, không đúng — lẽ ra anh nên hỏi ý kiến cô trước khi làm bất cứ điều gì.
“Hoài Khiêm?”
Dung Khôn và Trình Việt thấy bọn họ nói chuyện rôm rả còn nhân vật chính thì lại im thin thít chẳng có phản ứng gì bèn đẩy nhẹ anh một cái.
Mạnh Hoài Khiêm sực tỉnh.
“Đừng nhàm chán nữa.” Anh bình thản nhắc nhở.
Dung Khôn nhún vai.
Trình Việt cũng thấy đề tài này thật quá nhạt nhẽo, liếc đồng hồ rồi gợi ý: “Đến giờ ăn rồi, đi ăn nhé?”
Cả ba người đồng thời thoáng thấy một bóng đen lướt qua trong lòng.
Trước đây bọn họ luôn đi ăn cùng bốn người.
Giờ thì… thiếu mất một người rồi.
Dung Khôn cố gượng cười muốn làm dịu bầu không khí u ám: “Đi thôi, uống chút rượu cho thoải mái. Dạo này căng thẳng quá, cổ tôi sắp đơ ra luôn rồi đây.”