Bàn tay đặt trên đầu gối của Lương Tiềm từ từ siết chặt lại, toàn thân toát ra khí áp nặng nề.
Tiếng nức nở của Hứa Thư Ninh làm Trình Việt giật nảy mình, lập tức né tránh, vẻ mặt hoang mang: “Không phải chứ, sao tự nhiên cô lại khóc?”
Trong lòng Hứa Thư Ninh rối bời, cô muốn ngẩng đầu lên nhìn nhưng cổ như bị vật gì nặng cả ngàn cân đè lên, không cách nào nhúc nhích. Cô cũng không muốn khóc nhưng nước mắt cứ thế tuôn ra không thể ngăn được.
Đúng lúc đó, quản lý Dư vừa lấy đồng hồ trong két an toàn ra đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta cũng sững người lại. Nhìn Hứa Thư Ninh đang run lẩy bẩy cúi đầu, đôi vai run rẩy, cứ ngỡ là cô đã gây ra chuyện gì. Trong lòng xoay chuyển đủ kiểu nhưng là một quản lý dày dạn kinh nghiệm, anh ta xử lý chuyện này cực kỳ khéo léo. Không để lộ cảm xúc, anh ta bước tới chắn Hứa Thư Ninh phía sau mình rồi nói với ba người đàn ông: “Tổng giám đốc Lương, Tổng giám đốc Dung, Tổng giám đốc Trình, thật xin lỗi, là do tôi suy nghĩ không chu đáo. Đây là nhân viên mới của chúng tôi, có thể chưa thuần thục công việc, mong ba vị đừng để bụng. Tôi thay cô ấy gửi lời xin lỗi đến ba vị.”
Trình Việt vừa định lên tiếng kêu oan – trời đất ơi, anh đâu có làm gì, chỉ hỏi có hai câu thôi mà!
Nhưng Dung Khôn, người đã quan sát mọi chuyện từ đầu đến cuối liền ho một tiếng, kịp thời ngăn anh ta lại, cười nhẹ: “Quản lý Dư, anh khách sáo rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi, chắc chắn là hiểu lầm.”
Quản lý Dư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt cũng chân thật hơn: “Để lát nữa tôi dạy lại cô ấy cẩn thận. Cô gái này còn trẻ, chưa trải qua nhiều chuyện, chắc là vừa rồi nghe tôi với Tổng giám đốc Hàn nói đến giá trị của chiếc đồng hồ nên hoảng quá, không nói nổi thành lời.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play