Hai mẹ con cãi nhau một lúc.
Bầu không khí lại đột nhiên yên tĩnh trở lại.
“Nếu con không muốn nói, mẹ cũng không hỏi nữa.” Trình Đan Phượng thở dài, “Từ nhỏ con đã thế rồi, chuyện nhỏ thì làm ầm lên, đến lúc thật sự gặp chuyện khiến con ấm ức thì lại không chịu nói, cái miệng kín đáo không chịu được. Không nói thì thôi, con nhớ đường về là được rồi. Mẹ với ba con vẫn luôn ở đây, ít ra con vẫn còn một nơi có thể quay về.”
Mũi Trì Sương cay cay, “Sao lại nói mấy lời sướt mướt như vậy chứ!”
“Năm vừa rồi con làm mẹ với ba con sợ chết đi được. Cái cậu Lương Tiềm ấy cũng thế, lặng lẽ quay về mà không nói tiếng nào.” Trình Đan Phượng hỏi, “Hai đứa bây giờ là sao rồi? Mẹ nghe Lộ Lộ nói hai đứa chia tay rồi?”
“Vâng, chia tay rồi.” Trì Sương thản nhiên nói, “Cảm thấy không còn thích nữa, giờ còn hơi chán ghét anh ta.”
“Vậy cũng tốt. Mẹ với ba thích Tiểu Lương là vì con thích cậu ấy.” Bàn tay mẹ nhẹ nhàng vỗ vai Trì Sương, nhắm mắt lại nói nhỏ, “Trước đây cậu ta là một thanh niên không tệ, rất quan tâm con. Chỉ là Sương à, đời người nếu trải qua quá nhiều chuyện mà người bình thường chưa từng trải thì không thể nói rõ là tốt hay xấu. Tiểu Lương từ nhỏ đã mất cha mẹ, gia cảnh lại như vậy, lòng dạ tất nhiên nhạy cảm hơn người, đó là chuyện không tránh khỏi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT