Chân của Lâm Phi tuy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng băng bó thạch cao đã được tháo, đi lại thuận tiện hơn nhiều. Anh ta đã tỉ mỉ chọn cho mình mấy cây gậy chống, mỗi ngày thay một cây để dùng. Anh ta là người bị thương nên không cần đến công ty sớm như trước, hôm nay là một ngoại lệ, anh ta dậy sớm nên tiện thể tới trước.
Tưởng Mặc Thành trong đời sống cá nhân vốn không phải là người xa hoa, sau khi nhậm chức anh đã tiến hành cải cách toàn diện từ trong ra ngoài, hiện tại Hoàn Cầu cũng đang trong thời kỳ phát triển hưng thịnh. Lâm Phi đi qua khu làm việc đang vang lên liên hồi tiếng chuông điện thoại, định vào phòng mình pha chút trà dưỡng sinh. Phòng làm việc của anh nằm cạnh Tưởng Mặc Thành, khi đi ngang qua vô tình liếc mắt nhìn vào, thấy bên trong có người liền tiện tay gõ cửa bước vào.
“Hiếm thật đấy,” Lâm Phi giơ tay xem đồng hồ, “Chưa đến chín giờ, sao hôm nay cậu cũng đến sớm vậy?”
Tưởng Mặc Thành cúi đầu, trông có vẻ đang rất bực bội lật xem tài liệu chẳng thèm để ý đến anh.
Lâm Phi thật ra cũng đã quen với tâm trạng âm u của anh mấy ngày gần đây, anh từng nói rồi mà, người thất tình chẳng khác nào chó điên, tốt nhất là đừng chọc vào.
Chỉ là cũng qua bao nhiêu ngày rồi, tâm trạng dù sao cũng nên khá hơn một chút chứ?
“Giờ các công trình của Viễn Quang ở Ninh thị đã khôi phục lại hoạt động.” Lâm Phi cân nhắc lời lẽ, mở miệng, “Thằng họ Thẩm kia chắc cũng biết mình sai, chúng ta cũng đừng tiếp tục dồn ép nữa, cậu thấy sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT