Sau khi đêm buông xuống, Tưởng Mặc Thành nói với Bách Doanh – người đã im lặng rất lâu:
“Xuống ăn chút gì nhé? Hoặc để dì mang lên?”
Câu nói sau khiến cô bị đâm trúng điểm yếu.
Nếu có điều kiện, cô thật sự không muốn ăn trong phòng ngủ. Lần trước ở khách sạn tại Ninh thị, dù ở phòng suite, sau khi ăn món cơm gà hầm anh mang về cô vẫn không chịu nổi mùi thức ăn vương lại trong không khí, phải mở toang cửa sổ để thông gió ít nhất một tiếng đồng hồ cho đến khi không còn mùi đồ ăn mới thấy dễ chịu.
Anh thật sự rất hiểu cách khiến cô khó chịu.
Nhưng dù là người không có cảm giác thèm ăn thì ít nhiều cũng sẽ ăn vài miếng cơm phải không?
Chỉ cần cô thể hiện là không muốn ăn thôi cũng được, chứ nằm trên giường suốt 24 tiếng, tay chân cũng không thoải mái lắm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT