Tưởng Mặc Thành lên lầu tắm còn Bách Doanh thì nằm chán nản trên ghế sofa lật báo giết thời gian.
Ở đây lâu ngày, con người cũng trở nên lười biếng, chẳng trách năm nào anh cũng đến nơi này nghỉ dưỡng.
Ở phía bên kia, quản gia cùng với dì Vương đang xử lý cá biển mới câu được. Hai người sợ trong nhà toàn mùi tanh nên xách thùng ra ngoài, một người kéo vòi nước, một người nhanh nhẹn cầm dao làm cá. "Trước đây còn lẩm bẩm rằng tiên sinh cũng không còn trẻ mà sao chưa có người yêu, bây giờ tôi hiểu rồi, đàn ông càng giàu thì càng kén chọn!"
Lão Lưu cười: “Tiên sinh mới hai mươi sáu thôi mà.”
Dì Vương bĩu môi, “Nhưng nếu tôi là tiên sinh, tôi cũng thích tiểu thư.”
Lão Lưu đỏ mặt, ở cái tuổi này nghe đến chữ “yêu” là đã thấy khó chịu, chỉ có thể nghiêm mặt nhắc nhở: “Đừng bàn chuyện của tiên sinh!”
Trong phòng tắm chính trên tầng hai, sau khi xác nhận trên người không còn chút mùi tanh nào Tưởng Mặc Thành mới xuống lầu. Thấy Bách Doanh đang trầm tư nhìn vào điện thoại bàn, anh bước tới ôm lấy cô đặt ngồi lên đùi mình, hai tay cũng không rảnh rỗi, ôm eo cô mà xoa nhẹ: “Vẫn chưa liên lạc với luật sư đó à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play