Tưởng Mặc Thành hoàn toàn là vì tức giận mà buột miệng nói năng không lựa lời. Với kiểu người như anh, ngay cả cảm giác áy náy cũng là một thứ xa xỉ. Anh cảm thấy mình đương nhiên có lý, bởi vì trong lòng anh, chuyện này vốn dĩ chẳng phải chuyện to tát. Mỗi lời anh nói đều xuất phát từ lòng mình. Đúng là anh đã lừa cô nhưng cô cũng đã lừa anh. Xét trên một mức độ nào đó, giữa họ có thể xem như huề nhau.
Tất nhiên, tuy không phải chuyện lớn nhưng anh vẫn hiểu trong lòng cô có khúc mắc, nên lần này đến đây là muốn hóa giải nó.
Trước kia họ là Xuân Dương và Giang Tuyết, sau này họ là Tưởng Mặc Thành và Bách Doanh.
Ngoài thân phận là giả thì những thứ khác đều là thật – như vậy là đủ rồi.
Sự điềm tĩnh, chủ động của Thẩm Tấn vốn đã rất chướng mắt, giờ nhớ lại chuyện hắn nói, Tưởng Mặc Thành lại càng bực bội. Lời vừa thốt ra, thực ra cả hai đều sững sờ.
Chó á? Bách Doanh chớp chớp mắt – anh đang nói chính mình sao?
Tuy cô từng thầm nghĩ anh chẳng khác gì chó nghiệp vụ nhưng câu này được chính miệng anh nói ra thì thật khiến người ta muốn bật cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play