“Vui đến mức nào?” Bách Doanh hỏi với vẻ hờ hững.
Tưởng Mặc Thành không trả lời câu hỏi ấy, cúi đầu hôn lên mái tóc cô mơ hồ nói: “Ở ngoài này không sợ lạnh sao?”
Không đợi cô trả lời, anh hơi dùng sức xoay người cô lại, một tay ôm lấy cô bước vào phòng, tiện tay đóng cửa kính ban công cách ly hoàn toàn âm thanh ồn ào bên ngoài.
Bách Doanh cũng không mang theo nhiều hành lý, mấy bộ quần áo cô có đều là do Tưởng Mặc Thành tặng, chỉ một chiếc túi hành lý cũng không đầy. Những món quà mà Thẩm Tấn tặng trước đây cô không mang theo, chỉ lấy khoản tiền đã thỏa thuận trong hợp đồng.
Trong phòng đã bật sẵn hệ thống sưởi ấm, ăn no uống đủ, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng ập đến với Bách Doanh.
Cô cởi áo khoác, tùy tiện ném lên ghế sofa, thay dép dùng một lần của khách sạn rồi đi về phía phòng tắm.
Tưởng Mặc Thành nghe tiếng nước chảy, bất đắc dĩ nhặt áo khoác cô lên treo lại ngăn nắp, tiện thể cũng cởi áo khoác của mình. Áo cô trắng tinh còn áo anh màu xám đậm như mực treo cạnh nhau tạo nên sự tương phản mạnh mẽ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play