Sau bữa trưa Chung Tình và Thư Nhã Ni cùng đi thang máy lên lầu.

Khi thang máy đến tầng một, Thư Nhã Ni bất chợt nảy ra ý định kéo tay Chung Tình đi ra ngoài: “Đi với chị mua ly cà phê.”

Tầng một của tòa nhà có một quán cà phê, giờ nghỉ trưa người đông không tưởng. Thư Nhã Ni hỏi Chung Tình muốn uống gì, Chung Tình vội vàng nói rằng cô đã ăn no quá, không uống gì cả.

Một ly Americano đá đối với cô bây giờ là thứ xa xỉ, tiền của cô hiện tại đều phải dùng để sinh tồn, chưa đủ điều kiện để tận hưởng cuộc sống.

Thư Nhã Ni gọi một ly Americano đá rồi đứng sang một bên chờ. Người quá đông, phải đợi lâu, trong lúc chờ đợi nhàm chán Thư Nhã Ni bắt đầu tám chuyện với Chung Tình.

“Nhắc mới nhớ, em có biết trong đợt phỏng vấn của các em có người tên là Vũ Minh không?”

Chung Tình vừa nghe tên đã nhận ra ngay người đó: “Trùng hợp ghê, em thật sự biết Vũ Minh là ai. Anh ta sao vậy?”

Thư Nhã Ni cười khẩy: “Anh ta đúng là liều mạng thật đấy.”

Thư Nhã Ni kể lại sự việc cho Chung Tình nghe: “Hình như là ngày thứ ba sau khi ba người các em được nhận vào công ty, người tên Vũ Minh đó trực tiếp đến công ty tìm giám đốc nhân sự chất vấn tại sao mình không nhận được thư mời nhận việc, chẳng phải nói là tuyển ba người sao, mà anh ta đạt điểm phỏng vấn xếp thứ ba, vậy tại sao cuối cùng lại không phải anh ta được chọn?”

Chung Tình nghe xong không khỏi nghi hoặc: “Điểm phỏng vấn của công ty mình chẳng phải là không công bố sao? Vũ Minh làm sao biết mình đứng thứ mấy?”

Thư Nhã Ni nói: “Em đúng là nắm được điểm mấu chốt liền. Giám đốc nhân sự cũng hỏi anh ta biết từ đâu nhưng Vũ Minh rất rắc rối, chỉ nói biết từ đâu thì đừng quan tâm, tóm lại là tôi biết tôi đứng thứ ba nhưng giờ các người lại để người đứng thứ tư đi làm, việc này phải cho tôi một lời giải thích. Nếu không giải thích được thì tôi sẽ tìm truyền thông phanh phui chuyện công ty các người có vấn đề trong tuyển dụng để người sau còn tránh xa.”

Chung Tình bĩu môi thể hiện sự coi thường.

“Thế sau đó sao nữa?”

“Sau đó giám đốc nhân sự nói rõ rằng, tuy điểm phỏng vấn của anh ta không thấp nhưng việc tuyển ai là dựa vào đánh giá tổng thể, hơn nữa lần này tuyển người là để đưa vào bộ phận dự án nên điểm số chỉ là tham khảo, cuối cùng vẫn là các trưởng bộ phận dự án cùng quyết định.”

Thư Nhã Ni dừng lại một chút, nói tiếp với Chung Tình: “Nói là cùng quyết định nhưng thật ra vẫn là xem ý kiến của Tổng Giám đốc Kiều. Ban đầu chị cũng thấy kỳ lạ, cứ tưởng là Vũ Minh sẽ được nhận nhưng không hiểu sao Tổng Giám đốc Kiều lại không ưng, thế là để người đứng thứ tư là Lữ Bằng Sơn vào thay.”

Chung Tình hỏi: “Vũ Minh không hỏi vì sao trưởng bộ phận dự án không chọn anh ta à?”

Cà phê làm xong, Thư Nhã Ni nhận ly, vừa cắm ống hút vừa nói với Chung Tình: “Chị phát hiện em rất hay nắm trúng điểm then chốt. Đúng như em nói, Vũ Minh không chấp nhận lời giải thích của giám đốc nhân sự, cứ bám lấy không chịu đi nhất định đòi trưởng bộ phận dự án phải đưa ra lời giải thích. Sau đó biết trong mấy trưởng dự án thì Tổng Giám đốc Kiều cấp bậc cao nhất thế là anh ta trực tiếp lớn tiếng đòi Tổng Giám đốc Kiều cho anh ta một câu trả lời.”

Chung Tình lập tức nhớ đến gương mặt ôn hòa nhưng đầy khí chất mạnh mẽ của Kiều Minh Huyền, ánh mắt sắc bén ngay cả sau cặp kính cũng không thể che giấu.

“... Tổng Giám đốc Kiều có chấp nhận kiểu làm loạn đó không?”

“Em đoán đúng rồi đấy, Tổng Giám đốc Kiều hoàn toàn không ăn kiểu đó!” Thư Nhã Ni hút một ngụm Americano đá, hai người vừa đi về phía khu thang máy Thư Nhã Ni vừa nói, “Tổng Giám đốc Kiều bảo chị truyền lời: Không chấp nhận hiện thực, muốn hỏi rõ cũng được thôi nhưng dùng cách bám riết không buông thế này thì quá mất mặt rồi.”

“Nhưng kiểu lý lẽ này với người dám làm loạn thì chắc chẳng lọt tai đâu nhỉ?” Chung Tình ngây ngô đặt câu hỏi.

Thư Nhã Ni gật đầu: “Em nhìn hiền lành thật thà mà lại rất tinh ý, đúng là Vũ Minh nói mất mặt hay không không quan trọng, nhưng anh ta nhất định phải biết tại sao không chọn anh ta.”

“Vậy Tổng Giám đốc Kiều có nói lý do thật sự là gì không?” Thực ra cô cũng rất tò mò.

“Có chứ, Tổng Giám đốc Kiều không muốn để anh ta tiếp tục quấy rối ảnh hưởng công việc của mọi người nên nói rõ lý do.” Thang máy đến, Thư Nhã Ni và Chung Tình cùng bước vào, Thư Nhã Ni lắc lắc ly Americano đá, mắt đảo lên nhớ lại lời của Kiều Minh Huyền, “Tổng Giám đốc Kiều nói, Vũ Minh thất bại là vì không thành thật. ‘Thành thật’ – từ đó là lần đầu tiên chị nghe thấy từ miệng Tổng Giám đốc Kiều.”

Chung Tình suýt nữa bị sặc khi nghe câu đó.

Vậy nên cô được tuyển là vì cô đã tự nói mình đủ “thành thật” sao?

Cô tiếp lời theo mạch câu chuyện của Thư Nhã Ni: “Rồi chàng trai kia chắc chắn lại hỏi sao mà nói anh ta không thành thật chứ gì?”

Thư Nhã Ni tỏ vẻ kinh ngạc nhìn cô: “Em thật biết cách nói chuyện, thằng nhóc đó đúng là hỏi như vậy đấy.”

Cô lại nói tiếp: “Tổng Giám đốc Kiều cũng cho anh ta câu trả lời rõ ràng, bảo chị chuyển lời rằng có người đã thấy hôm phỏng vấn anh ta cố ý giấu đi chứng chỉ của nữ sinh đi cùng.”

Chung Tình nghe vậy giữa hai hàng lông mày hơi nhíu lại. Thì ra hôm đó không chỉ mình cô nhận ra trò bẩn của Vũ Minh.

“Cứ khăng khăng đòi hỏi lý do để rồi việc xấu bị người ta vạch trần ngay trước mặt, coi như anh ta tự tìm bằng chứng chứng minh mình không thành thật.” Chung Tình không khỏi cảm thán.

“Đúng thế,” Thư Nhã Ni cũng xuýt xoa, “Mà chuyện này vẫn chưa là gì, sau này em sẽ gặp còn nhiều người kỳ quặc hơn nữa, vì suy cho cùng nơi công sở là nơi dính đến lợi ích mà.”

Đúng vậy, Chung Tình nghĩ, trước lợi ích những người theo chủ nghĩa vị kỷ tinh vi luôn có thể dễ dàng hạ thấp ranh giới đạo đức của mình, luôn có lý do hợp lý để làm những việc tổn người lợi mình.

Có lẽ đó chính là thế giới của người trưởng thành.

Chiều hôm đó khi Chung Tình đang lấy nước ở phòng trà thì nghe thấy Lữ Bằng Sơn nói với Lăng Na: “Nghe nói người phụ trách nhân sự tiếp đón chúng ta lúc đầu đã bị cho nghỉ rồi, nghe bảo là vì để lộ đề thi phỏng vấn ra ngoài. Sư phụ tôi nói là Tổng Giám đốc Kiều đề nghị giám đốc nhân sự không giữ người đó lại.”

Chung Tình nghĩ, chẳng trách Vũ Minh lại biết được những điều mà người khác không biết, thì ra là vậy. Còn Kiều Minh Huyền, con người này nhìn thì nho nhã lịch sự nhưng khi làm việc thật sự có khí chất quyết đoán dứt khoát.

Tại công ty Tân Hành Capital có một quy định: nếu số người đi công tác không nhiều, các bộ phận dự án thường tổ chức một cuộc họp tổng kết vào thứ Sáu.

Cuộc họp tổng kết tuần này các lãnh đạo thông báo vài nhân viên mới cũng được tham dự.

Chung Tình, Lăng Na và Lữ Bằng Sơn ngồi ở hàng ghế sau trong phòng họp lắng nghe các tiền bối từ ba bộ phận lần lượt tổng kết tình hình dự án hiện tại, kế hoạch công việc tuần sau cũng như mục tiêu phát triển dự án.

Bộ phận Một chuẩn bị đi vài buổi roadshow; Bộ phận Hai sẽ tham gia một hội nghị diễn đàn; Bộ phận Ba đã tìm được vài công ty tiềm năng mới, đang đánh giá chất lượng, nếu đánh giá không có vấn đề thì sẽ bắt đầu ghép nhà đầu tư phù hợp…

Chung Tình chăm chú lắng nghe từng phần phát biểu. Cô không hề thấy cuộc họp dài dòng hay khô khan mà như một miếng bọt biển, cô điên cuồng hấp thu từng chút dưỡng chất công việc toát ra từ cuộc họp này.

Cô chú ý thấy tuy cả ba trưởng bộ phận đều có mặt nhưng Kiều Minh Huyền có cấp bậc cao hơn hai người kia, nên dù là các vấn đề liên quan đến Bộ phận Ba do anh phụ trách hay những vấn đề từ Bộ phận Một và Hai, nếu có tranh luận thì cuối cùng vẫn là anh đưa ra quyết định sau cùng.

Chung Tình lặng lẽ quan sát Kiều Minh Huyền mà không để lộ chút biểu cảm nào.

Anh ngồi ở vị trí chủ tọa trong phòng họp, nói rất ít, chủ yếu là lắng nghe. Nhưng mỗi khi anh lên tiếng thì đều là vào những thời điểm then chốt.

Anh đeo kính gọng mảnh màu bạc xám, vẻ nho nhã lại toát lên khí chất sắc bén. Ngũ quan của anh dù là nhìn riêng lẻ hay kết hợp lại đều thuộc hàng xuất chúng. Nhưng chính gương mặt đẹp như vậy lại tỏa ra một khí thế mạnh mẽ khiến người khác có cảm giác bị đè nén khi bị anh nhìn chằm chằm.

Ánh mắt áp lực ấy bất ngờ chạm vào mắt Chung Tình.

Trong một thoáng, Chung Tình thấy hoảng loạn như thể đang lén nhìn bị bắt quả tang.

Nhưng cô lập tức chuyển trạng thái, từ lén lút quan sát chuyển sang nghiêm túc lắng nghe lãnh đạo phát biểu, chăm chú theo dõi cách lãnh đạo phân công công việc. Cô để sự chăm chú của mình toát lên vẻ trong sáng và đơn thuần.

Chỉ trong khoảnh khắc chớp nhoáng, cô dường như thấy Kiều Minh Huyền khẽ nhướng một bên chân mày, nhưng vì có cặp kính chắn ngang cô cũng không chắc đó có phải do mình nhìn nhầm hay không.

Ngay sau đó Kiều Minh Huyền lên tiếng:
“Tiếp theo ba người mới sẽ theo chúng ta làm dự án, nhưng là dự án gì thì chưa chắc. Mỗi trưởng phòng sẽ chọn một trong ba người để vào nhóm của mình, việc chọn ai cũng sẽ dựa trên biểu hiện của các bạn.”

Anh ngừng lại một chút rồi hỏi:
“Về nội dung cuộc họp hôm nay, các bạn có chỗ nào chưa rõ cần hỏi không?”

Lữ Bằng Sơn giơ tay:
“Nhưng bọn em phải thể hiện thế nào đây ạ? Không ai nói rõ bọn em phải làm gì cũng chẳng ai giao việc, mấy ngày nay đi làm chỉ biết ngồi ngơ ngác làm bừa, chẳng hiểu đến công ty để làm gì nữa.”

Kiều Minh Huyền bình tĩnh lắng nghe hết lời cậu ta rồi chậm rãi đáp:
“Nếu không biết đến đây để làm gì thì về nhà đi.”

Anh nói rất từ tốn, không lớn tiếng quát nạt nhưng lạ kỳ thay những ai nghe câu đó đều cảm thấy thắt tim, bất giác căng thẳng.

Lữ Bằng Sơn vốn còn định nói tiếp. Với tính cách không dễ phục tùng của cậu ta, nếu là người khác nói thì thể nào cũng tiếp tục than vãn.

Nhưng kỳ lạ thay, sau khi nghe lời Kiều Minh Huyền, cậu ta như bị trấn áp. Dù giọng điệu của Kiều Minh Huyền không có chút dao động nhưng lại khiến người ta tự động e dè. Những lời muốn nói bị nghẹn lại nơi cổ họng, rốt cuộc nuốt xuống hết.

Chung Tình nhận ra Lữ Bằng Sơn đã bị khí chất mạnh mẽ mà bình thản của Kiều Minh Huyền chấn nhiếp.

“Còn ai có câu hỏi không?”
Kiều Minh Huyền lần lượt nhìn ba người thực tập, đợi một lúc không ai phản hồi thì dặn,
“Nếu không có thì ba người ra ngoài trước đi.”

Chung Tình, Lăng Na và Lữ Bằng Sơn rời khỏi phòng họp.

Vừa ra đến ngoài, Lăng Na đã mềm nhũn người ôm lấy cánh tay Chung Tình, giọng run run:
“Cậu có thấy tổng giám đốc Kiều đáng sợ không? Mình sợ phải nhìn vào mắt anh ấy lắm, cứ có cảm giác chỉ cần ánh mắt chạm nhau là anh ấy sẽ hỏi mình một câu, mà nếu trả lời không tốt thì chẳng còn mặt mũi làm người nữa!”

Chung Tình thấy Lăng Na nói đúng trọng tâm, thật ra cô cũng có cảm giác đó. Nhưng nghĩ đến lý do mình vào Tân Hành Capital, nghĩ đến mục tiêu muốn tiếp cận anh ta, cô liền không còn sợ nữa.

Chung Tình nghiêm túc nói với Lăng Na:
“Lần sau nếu cậu lỡ chạm mắt với tổng giám đốc Kiều mà anh ấy thật sự hỏi gì, nếu chắc chắn thì trả lời, còn không thì cứ nói: ‘Anh có gấp không ạ? Nếu không gấp thì em tra xong tài liệu sẽ trả lời, nếu gấp thì em nói đại một câu để anh dùng tạm.’”

Lăng Na sững sờ nhìn Chung Tình hai giây, xác nhận sau vẻ nghiêm túc đó là đang nói đùa, lập tức bật cười.

“Đỡ căng thẳng rồi chứ?” Chung Tình cũng bật cười.

Lữ Bằng Sơn hừ lạnh bên cạnh:
“Nói cứ như thật ấy. Cô dám làm thế không? Còn dạy Lăng Na nữa, ngốc không chịu nổi.”

Chung Tình mặt thì cười hiền lành, trong lòng thầm nghĩ:
Anh ta không nghĩ là cô nói thật đấy chứ?

...Vậy thì đúng là ngốc thật.


Sau khi ba thực tập sinh rời đi không lâu, những người khác cũng lần lượt rời khỏi, trong phòng họp chỉ còn lại ba trưởng phòng.

Đây là thời gian giao lưu riêng giữa ba lãnh đạo.

Trưởng phòng bộ phận một Hàn Hướng Phong và trưởng phòng bộ phận hai Âu Kim Vinh đều khoảng trên dưới ba mươi tuổi.

Hàn Hướng Phong ăn mặc chỉnh tề, tóc chải ngược, vuốt sáp cẩn thận, giờ mà kéo đi dự tiệc tối cũng chẳng cần chỉnh trang gì thêm.

Âu Kim Vinh hơi mập nhưng không lôi thôi ngược lại gọn gàng sạch sẽ, lúc nào cũng cười tươi trông rất thân thiện và dễ nói chuyện.

Hàn Hướng Phong vừa uống trà vừa lên tiếng trước:
“Ba đứa mới đến này đúng là mỗi người một tính. Chung Tình như đã nói trong buổi phỏng vấn, đúng là đứa trẻ thật thà, không cần ai dặn dò cũng biết cắm đầu làm việc; Lăng Na thì nhát quá, nếu lão Kiều cứ nhìn chằm chằm nói chuyện với cô bé, tôi đoán chắc cô ấy ngất tại chỗ mất; còn Lữ Bằng Sơn thì hơi ngang, cái gì cũng có ý kiến nhưng kiểu này lại dễ uốn nắn. Nói chung trong ba người tôi thấy Chung Tình bắt nhịp nhanh nhất, ánh mắt nhạy bén, rất siêng năng.”

Âu Kim Vinh cũng cười nói:
“Mấy ngày nay chúng ta bỏ mặc bọn họ là để xem liệu họ có chủ động tìm việc không. Xem ra Chung Tình làm khá tốt, không ai sai bảo mà vẫn tự biết tìm việc để làm. Còn Lăng Na thì mấy hôm đầu ngơ ngác, Lữ Bằng Sơn cũng chưa rõ phương hướng. Nhưng hai ngày gần đây có lẽ thấy Chung Tình làm được nên bắt đầu làm theo. Nhìn chung thì ba người đều ổn, có tiến bộ.”

Kiều Minh Huyền tháo kính xuống, vừa lau kính vừa nói:
“Tiến bộ quá chậm.”

Khi không đeo kính, ánh mắt anh còn sắc bén hơn. Không có lớp kính che chắn, khí thế của anh như được nhân đôi. Chỉ cần bất ngờ liếc ai một cái, người đó sẽ không khỏi run lên, vô cớ thấy chột dạ.

Âu Kim Vinh cười xòa, tìm cách xin điểm cho ba người mới:
“Vậy là khá rồi, dù sao trong ba người chỉ có Chung Tình từng đi thực tập, hai người kia là kiểu mọt sách, trước định học cao học, mới quyết định đi làm chưa từng thực tập. Nhưng cả hai đều học giỏi, có tiềm năng, cho họ chút thời gian sẽ tiến bộ nhanh hơn.”

Kiều Minh Huyền đeo kính lại:
“Chốn công sở không phải trường học, không thể cho họ học từ từ. Ở đây là nơi cạnh tranh bằng năng lực. Chúng ta không có nhiều thời gian để họ thích nghi. Nếu trong thời gian này họ không theo kịp thì thay người.”

Nói xong anh đứng dậy rời đi.

Hàn Hướng Phong lắc đầu cảm thán với Âu Kim Vinh:
“Cậu nói xem sao trên đời lại có người như lão Kiều? Lúc nào cũng có thể nói ra những lời nghiêm khắc nhất bằng giọng điệu bình thản nhất, mà lời anh ta nói còn không phải nói cho có, toàn là nói thật!”

Âu Kim Vinh cũng cười lắc đầu:
“Đó là lý do vì sao anh ấy còn trẻ hơn chúng ta mà lại quyết đoán hơn. Có thể thấy từ nhỏ anh ấy đã rất độc lập, không bị người khác chi phối nên mới dám quyết đoán không do dự như vậy. Anh ta nắm bắt được mọi người, mọi việc... chỉ không biết sau này có ai có thể nắm bắt được anh ta không.”

Hàn Hướng Phong thu dọn sổ sách, trước khi cùng Âu Kim Vinh rời khỏi phòng họp buông một câu đầy tâm huyết:
“Hy vọng người đó mau xuất hiện trị cho anh ta một trận ra trò.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play