“Thành tích của em rất tốt, thời còn đi học đã từng thực tập ở bộ phận đầu tư ngân hàng. Trong hồ sơ cũng ghi rõ là trước khi tốt nghiệp em đã được công ty đó gửi offer. Vậy thì vì sao em không chọn công ty chứng khoán lớn trong nước mà lại đến Tân Hành Capital?”
Giọng người đàn ông trầm và lạnh, lật xem hồ sơ rồi ngước mắt nhìn cô gái trẻ đang ngồi đối diện.
Anh ta có khuôn mặt rất điển trai, sống mũi cao thẳng, đeo kính gọng bạc mảnh.
Chiếc kính khiến anh trông nho nhã quý phái lại có chút lạnh lùng cấm dục. Cái nhìn đầu tiên mang cảm giác ôn hòa, nhưng càng nhìn lại càng thấy có sự xa cách và sự tinh tường sắc bén ẩn giấu.
Dưới cặp kính ấy là đôi mắt lạnh nhạt nhưng sắc bén như có thể nhìn thấu tất cả. Đuôi mắt hơi nhướng lên, nơi khóe mắt trái có một nốt ruồi nhỏ như điểm xuyết khiến ngũ quan của anh càng thêm phần yêu nghiệt pha lẫn nho nhã.
Chung Tình lặng lẽ hít sâu trong lòng.
Cô nhủ thầm phải tự nhiên, càng tự nhiên càng tốt.
Đây là vòng phỏng vấn cuối cùng, vừa rồi cô đã trả lời suôn sẻ nhiều câu hỏi của các giám khảo khác, giờ chỉ cần vượt qua người đàn ông trước mặt này là cô có thể ở lại Tân Hành Capital.
Đã đến lúc phô diễn kỹ năng diễn xuất thật sự.
Cô phải đưa ra một câu trả lời vừa xuất sắc vừa chân thành, không để đôi mắt sắc sảo kia đọc ra mục đích thật sự của mình.
Chung Tình mỉm cười, khóe môi cong lên theo một góc độ đã được luyện trước – người khác từng bảo nụ cười đó khiến cô trông thật ngây thơ và thật thà.
Ánh mắt khiêm tốn và chân thành lướt qua hàng giám khảo, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt người đàn ông ở giữa.
Người đàn ông tên Kiều Minh Huyền – cô đã nghiên cứu kỹ trước buổi phỏng vấn. Anh là nhân vật trụ cột của Tân Hành Capital, cũng là Giám đốc điều hành trẻ nhất của công ty.
Khi cô nhìn anh, anh cũng đang đánh giá cô.
Cô bình tĩnh che giấu bản thân, đối diện ánh mắt như nhìn thấu tâm can, dùng chất giọng trong trẻo của một sinh viên vừa tốt nghiệp 22 tuổi để thành thật trình bày:
“Vì em không muốn chọn công ty đã là tốt nhất rồi, những nơi đó không còn nhiều cơ hội phát triển. Em muốn vào một công ty tiềm năng nhất, chứng kiến sự phát triển mạnh mẽ của nó trong tương lai và biết đâu sự phát triển đó có phần công lao không nhỏ của em.”
Nói xong, cô cười chân thành, càng làm nổi bật vẻ đáng tin.
Cô thấy người đàn ông khẽ nhướn mày một chút.
Biểu cảm ấy nghĩa là gì? Hài lòng hay nghi ngờ?
Ánh mắt anh nhìn cô như càng thêm soi xét. Chung Tình càng làm nụ cười mình thêm vô hại và thành thật giống như một sinh viên mới ra trường ngây thơ mà đầy nhiệt huyết.
“Vậy nếu em chỉ dùng một từ để miêu tả bản thân, em nghĩ em là người như thế nào?”
Người đàn ông lại hỏi tiếp.
Anh ngừng lại rồi bổ sung: “Thông minh, cầu tiến, ham học hỏi, chịu áp lực tốt, tinh thần đồng đội, chịu khó chịu thiệt... những từ này người ta dùng quá nhiều rồi, hy vọng em có thể đưa ra câu trả lời khác biệt.”
…?
Chung Tình chưa từng gặp kiểu ra đề như vậy.
Loại bỏ hết mấy từ hay dùng, cô còn lại không nhiều lựa chọn tốt đẹp.
Vậy thì chọn một từ—
“Trước khi kịp bị xã hội vả vào mặt, em nghĩ hiện tại mình vẫn là một người khá thật thà.” Chung Tình cười ngoan đáp.
Cô thấy Kiều Minh Huyền môi khẽ cong – nhưng không giống như đang cười.
Cô cảm thấy những người lăn lộn lâu trong giới chuyên nghiệp, biểu cảm đều rất khó đoán, một cái nhướn mày nhỏ cũng khiến người khác không hiểu nổi dụng ý.
Sau khi hỏi xong, Kiều Minh Huyền đặt hồ sơ xuống, quay sang hỏi các đồng nghiệp: “Tôi không còn câu hỏi nào nữa, các anh chị có cần hỏi gì thêm không?”
Mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ hài lòng với phần thể hiện của Chung Tình.
Anh cúi xuống cầm hồ sơ tiếp theo, HR liền nói với Chung Tình: “Được rồi, kết quả vòng cuối sẽ được thông báo qua điện thoại, em cứ về đợi tin nhé.”
Chung Tình đứng dậy cúi chào các giám khảo, mỉm cười xinh đẹp và chân thành cảm ơn và chào tạm biệt mọi người.
Nụ cười và giọng nói của cô có sức lan tỏa đến mức khi cô rời khỏi phòng, HR và vài người phỏng vấn không kìm được mà bàn tán:
“Cô gái này không tệ, tươi sáng hay cười, ngoại hình cũng tốt, tính cách như cô ấy nói – thật thà, nhìn một cái là biết.”
“Đúng không Tổng giám đốc Kiều?” – Có người quay sang hỏi ý kiến Kiều Minh Huyền.
Kiều Minh Huyền chỉ hơi nhướn mày, không nói gì. Trong đầu anh thoáng hiện lại dáng vẻ của cô gái – tóc dài buông vai, ánh mắt trong veo, hàm răng trắng đều.
Thật thà.
Cô dùng một từ phương ngữ miền Bắc để miêu tả bản thân, nghe có vẻ rất gần gũi, cũng vì không quá văn vẻ mà trở nên khác biệt.
Giải thích theo nghĩa văn viết, "thật thà" là chất phác, chân thành, không giả tạo.
Nếu trước khi buổi phỏng vấn bắt đầu anh ta không chứng kiến cảnh tượng bên ngoài phòng họp thì có lẽ anh cũng sẽ nghĩ như vậy — rằng cô là một cô gái khá thật thà.
Sáng sớm, Chung Tình đã bắt xe buýt đến Tân Hành Capital để tham gia phỏng vấn.
Buổi phỏng vấn được tổ chức trong một phòng họp, bên ngoài phòng họp là khu vực chờ có vài hàng ghế dài, trên đó đã có không ít người ngồi.
Nghe nói lần này Tân Hành Capital chỉ tuyển ba người. Chung Tình đảo mắt nhìn quanh những người đang chờ phỏng vấn, trong lòng thầm nghĩ những người đang ngồi đây đều là đối thủ cạnh tranh.
Nhưng thật ra cạnh tranh không đáng sợ, điều đáng sợ là cạnh tranh sẽ sinh ra những tâm cơ không chính đáng.
Ban đầu Chung Tình định làm ngơ với mấy tâm cơ đó, tiếc là chúng lại ở ngay bên cạnh cô, gần đến mức không thể không để ý.
Ngồi cùng hàng ghế với cô là một nam một nữ, nghe họ trò chuyện thì biết họ là bạn học cùng gửi hồ sơ ứng tuyển vào Tân Hành Capital từ đợt tuyển sinh tốt nghiệp. Chung Tình nghe lướt qua cuộc nói chuyện của họ, cảm thấy người con trai kia rất "xã hội", còn cô gái thì đúng kiểu mọt sách.
Cô gái có lẽ đã dậy sớm đi đường, chưa kịp đeo kính áp tròng, chỉ mang chiếc kính gọng đen dày cộp đến.
Vì thế vừa ngồi xuống cô ấy đã vặn nắp hộp kính áp tròng đặt lên tay vịn ghế rồi tháo kính gọng đen ra cũng để lên đó, chuẩn bị đổi sang kính áp tròng.
Khi cô gái dùng khăn ướt lau tay, Chung Tình ngồi cạnh họ giả vờ chăm chú xem tài liệu trên tay nhưng thực chất đã quan sát kỹ lưỡng hành động nhỏ của cậu con trai.
Cậu ta "vô tình" làm đổ hộp kính áp tròng và cả kính gọng đen của cô bạn, lúc cúi xuống "giúp nhặt" thì lại "không cẩn thận" giẫm lên kính gọng đen khiến tròng kính vỡ ngay lập tức. Sau đó cậu ta còn cúi đầu "tìm kiếm nghiêm túc" một lúc lâu nhưng vẫn không tìm ra kính áp tròng.
Làm xong mấy việc đó, cậu ta bắt đầu PUA cô bạn, quay ngược lại trách móc:
— "Cậu nói xem sao cậu lại đặt kính áp tròng và kính lên tay vịn được chứ? Đặt như thế sao mà chắc được? Nếu cậu không để như vậy thì đã không rơi! Còn nước thuốc suýt nữa bắn lên người tớ nữa chứ."
Cô bạn bị cậu ta “tẩy não” tự trách bản thân, nói năng cũng lắp bắp:
— "Xin... xin lỗi, tớ không ngờ để ở đó lại bị rơi... nhưng bây giờ phải... phải làm sao đây Vũ Minh? Tớ không còn kính để đeo nữa! Tớ bị cận nặng, không đeo kính thì chẳng nhìn thấy gì cả, chút nữa phỏng vấn sao mà thể hiện tốt được?"
Cậu bạn "an ủi" cô:
— "Cũng đừng quá căng thẳng với buổi phỏng vấn này. Cậu học giỏi như vậy, nếu công ty này không được thì mình phỏng vấn công ty khác."
Vừa nói “an ủi” cậu ta vừa không ngừng tạo thêm áp lực tinh thần khiến cô bạn gần như muốn tự bỏ cuộc.
Chung Tình ngồi cạnh lặng lẽ quan sát, cảm thấy hành động đê tiện của người con trai thật đáng khinh.
Cô ngồi sát bên cậu ta, giữa họ là tay vịn ghế đặt hai chiếc cốc giấy, trong đó là cà phê đen lấy từ máy pha cà phê của Tân Hành Capital. Vừa nãy lúc cô ngồi xuống đã ngáp một cái, cô bạn kia khi đi lấy cà phê tiện thể mang cho cô một cốc.
Chung Tình nhìn cốc cà phê, trong lòng thở dài. Cô vốn không phải kiểu người thích xen vào chuyện người khác nhưng lại là người không chịu nổi khi mang ơn ai đó.
Vậy nên tiếp theo đây coi như là để trả lại ân tình từ cốc cà phê kia.
Chung Tình bình thản cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, khi đặt xuống thì nhẹ nhàng đẩy cốc của cậu bạn kia đến một vị trí "tinh tế".
Sau đó cô cúi xuống cầm bút rồi lại đứng dậy, giơ bút gõ nhẹ vào vai cậu ta cười ngốc nghếch hỏi:
— "Bạn ơi, bút này bạn đánh rơi phải không?"
Cậu bạn quay đầu lại theo phản xạ, khuỷu tay liền chạm ngay vào cốc cà phê của mình.
Chiếc cốc giấy như một đứa trẻ đứng không vững ngay lập tức đổ nhào, cà phê bên trong tràn ra tay vịn, văng cả lên áo sơ mi và quần tây sáng màu của cậu ta.
Cậu ta lập tức kêu lên nhưng Chung Tình còn kêu to hơn:
— "Bạn ơi, bạn không sao chứ?"
Vừa nói vừa dùng khăn giấy lau tay vịn ghế, lau xong lại trực tiếp lau cà phê dính trên người cậu ta, mọi thứ diễn ra tự nhiên như thể đó là quy trình nên thế.
Cậu bạn nhăn mặt hất tay Chung Tình ra:
— "Cô đừng lau nữa! Ai lại lau tay vịn trước rồi mới lau người thế chứ, càng lau càng bẩn!"
Chung Tình làm mặt vô tội, học theo cách cậu ta vừa nãy, trách móc ngược lại:
— "Bạn không đặt cốc cà phê bên tay vịn thì đã chẳng sao rồi. Nếu bạn không để đó thì khi quay người sẽ không làm đổ nó..."
Cậu con trai trừng mắt nhìn Chung Tình, ban đầu định trách móc cô nhưng nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ đầy quan tâm của cô, lại nhớ lại những gì cô nói: quả thật là cốc của mình, cũng chính mình làm đổ. Thế là lời trách mắng nghẹn lại nơi cổ họng, không tìm được lý do hợp lý để xả ra.
Cuối cùng chỉ còn cách hằn học nói một câu:
— "Cái bút cô nhặt không phải của tôi! Cô gọi tôi làm gì, hại tôi bị đổ cà phê đầy người!"
Nói xong liền đứng dậy chạy ra ngoài, chắc là đi nhà vệ sinh xử lý cà phê trên người. Nhưng mới chạy được vài bước lại quay lại, với tay lấy ba lô rồi mới chạy tiếp.
Khi chạy ra ngoài hình như còn đụng phải ai đó ngay trước cửa khu chờ.
Chung Tình cảm thấy có chút kỳ lạ — gấp như vậy mà còn quay lại lấy ba lô, không biết bên trong có thứ gì quý giá.
Phỏng vấn sắp bắt đầu, Chung Tình là người đầu tiên. Cô tranh thủ đến gần cô gái kia, nở một nụ cười thật thà để an ủi:
— "Cậu đừng căng thẳng, không nhìn rõ cũng không sao, người ta phỏng vấn năng lực chứ có phải phỏng vấn thị lực đâu."
Nụ cười của cô là kiểu mà người ta đồn rằng nhìn vào sẽ cảm thấy an tâm.
Quả nhiên cô bạn đã bình tĩnh hơn, cũng cười cảm ơn cô:
— "Thật kỳ diệu, giờ mình thấy không căng thẳng như lúc nãy nữa. Cảm ơn cậu nhé! Mình là Lăng Na, còn cậu?"
Lúc này có một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước thẳng qua khu vực chờ đi vào phòng họp — dường như chính là người mà cậu bạn khi nãy đã đụng trúng khi chạy ra.
Vài giây sau nhân viên nhân sự đứng ở cửa phòng họp gọi tên:
“Bây giờ bắt đầu phỏng vấn. Chung Tình có ở đây không?”
“Có ạ.”
Chung Tình ngẩng đầu trả lời sau đó quay sang mỉm cười thân thiện với Lăng Na: “Chào cậu, mình là Chung Tình.”
Sau khi phỏng vấn xong, lúc bước ra khỏi phòng họp Chung Tình khéo léo thu lại nụ cười rạng rỡ để khóe môi đang nhếch cao trở nên nhẹ nhàng hơn tạo thành một nụ cười hiền hòa, dễ gần và dễ bắt chuyện.
Ở hàng ghế cuối có người vẫy tay với cô, là cô gái tên Lăng Na mà cô đã quen khi chờ phỏng vấn. Chung Tình mỉm cười bước đến chỗ cô ấy.
“Thế nào rồi, có khó không? Các câu nào quá khó không?” Lăng Na lo lắng hỏi nhỏ.
Chung Tình lắc đầu mỉm cười trấn an cô: “Không khó đâu, đừng lo. Lúc nãy bạn còn bảo với bạn cùng lớp là bạn đã luyện hết mấy bộ đề phỏng vấn của các công ty nằm trong top 500 toàn cầu rồi mà. Với năng lực hiện tại của bạn, đừng nói là làm kinh doanh, làm trợ lý HR luôn cũng không vấn đề gì.”
Lăng Na cười ngượng ngùng, vừa căng thẳng vừa được an ủi đôi chút.
Chung Tình nhìn chỗ trống bên cạnh cô thuận miệng hỏi: “Bạn nam cùng đi phỏng vấn với cậu vẫn chưa về à?”
“Ý bạn là Vũ Minh hả?” Lăng Na vừa quay đầu nhìn ra cửa vừa trả lời, “Cậu ấy đi xử lý vết cà phê dính trên người rồi. Mà sao giờ vẫn chưa thấy quay lại…”
“Cậu đừng để ý đến anh ta nữa,” Chung Tình cười nhạt, ngữ khí có phần sâu xa, “Tập trung chuẩn bị cho buổi phỏng vấn của mình trước đi.”
“Ừm!” Lăng Na gật đầu đáp rồi bắt đầu kiểm tra lại lý lịch và tài liệu trong tay.
Bất chợt cô lại hoảng loạn: “Mấy cái giấy chứng nhận đạt giải của mình đâu rồi? Mình nhớ rõ là lúc nãy để ở chỗ tay vịn mà, sao bây giờ không thấy đâu nữa?”
Cô bắt đầu lục tìm khắp nơi nhưng tìm thế nào cũng không thấy.
Lúc này trong đầu Chung Tình chợt lóe lên hình ảnh ban nãy – nam sinh kia quay lại lấy ba lô.
Cô không kìm được mà có một suy đoán táo bạo: rất có thể những giấy chứng nhận mà Lăng Na đang tìm… đã bị cậu ta giấu vào trong ba lô?
Tuy nhiên bây giờ không phải lúc để điều tra sự thật, cô lập tức trấn an Lăng Na: “Nếu không tìm thấy bản gốc thì cậu có mang theo bản sao không?”
Lăng Na vẫn rất hoảng, lắc đầu: “Lúc được nhân sự gọi điện báo mình đã hỏi rồi, họ bảo ngoài bằng tốt nghiệp và bằng học vị thì những giấy tờ khác không cần bản sao chỉ cần mang bản gốc thôi, nên mấy giấy chứng nhận mình không có chuẩn bị bản sao! Giờ phải làm sao đây, nếu nhà tuyển dụng hỏi mấy giải thưởng đó có thật không thì mình lấy gì chứng minh? Nếu mình nói xin lỗi, giấy chứng nhận không biết mất lúc nào thì có khiến họ đánh giá xấu về mình không?”
…Có đấy.
Vì sẽ thấy chuyện này thật kỳ lạ.
Chung Tình suy nghĩ nhanh chóng: “Không có bản sao, vậy... cậu có từng chụp ảnh lại không? Nghĩ kỹ lại xem.”
Đôi mắt Lăng Na lập tức sáng lên: “Có! Mỗi lần có giấy chứng nhận là mình đều chụp ảnh gửi cho ba mẹ xem để họ vui!”
Chung Tình lập tức đưa ra cách: “Vậy bây giờ mau nhờ lễ tân giúp in ảnh mấy giấy chứng nhận đó ra đi.”
Lăng Na như người chết đuối vớ được cọc, lập tức cầm điện thoại chạy ra ngoài tìm lễ tân giúp đỡ.
Rời khỏi Tân Hành Capital, Chung Tình lập tức đi vào nhà vệ sinh trong tòa nhà để thay bộ váy công sở.
Cô rất cẩn thận, từng động tác đều mang theo một sự nghiêm túc.
Thay lại áo thun trắng và quần jeans từ trong ba lô, cô đứng trước gương gom tóc dài ngang vai lại và buộc thành đuôi ngựa gọn gàng.
Tóc cô rất dày, mỗi lần xõa tóc là như khoác một tấm chăn lên vai vậy. Bình thường cô đều buộc tóc lên để tiện làm việc.
Nhưng ai cũng nói cô xõa tóc trông rất đoan trang nên cô mới buông tóc để đi phỏng vấn.
Tuy nhiên kiểu tóc ấy rõ ràng chỉ hợp với những cô gái được sống trong sung túc không cần làm việc nặng nhọc, còn cô – một người mỗi ngày phải làm ít nhất ba công việc – thì không hợp. Thế nên cô rất biết điều mà biến lại thành chính mình.
Cô cẩn thận gấp bộ đồ công sở lại, mở app xem giờ thì thấy xe buýt mình đi sẽ đến trạm sau năm phút.
Cô vội vàng đeo ba lô chạy nhanh ra khỏi nhà vệ sinh. Vì chạy gấp quá nên đã va phải người đối diện vừa mới vào.
Chung Tình lập tức dừng lại cúi đầu xin lỗi lịch sự, và ngay trong khoảnh khắc cúi đầu đó, đập vào mắt cô là đôi chân dài trong chiếc quần tây thẳng tắp.
Một tinh anh làm việc trong tòa nhà.
Cô lập tức né sang một bên nhường đường, đầu hơi cúi, mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên điện thoại.
Cô trông rất vội vã nhưng vẫn lịch sự chờ người khác đi trước.
Khi đối phương vừa bước qua, cô lập tức cất bước chạy tiếp, thực hiện đúng tinh thần “một giây cũng không lãng phí.”
Kiều Minh Huyền dừng lại, quay đầu nhìn bóng lưng cô gái đang chạy, tóc buộc đuôi ngựa đung đưa phía sau.
Đúng là cô gái tên Chung Tình mà anh từng gặp – “cô gái thành thật” đó.
Lúc cô cúi đầu, từ góc độ của anh có thể thấy rõ sống mũi và đôi môi của cô – đường nét thanh tú rất đặc trưng của tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống.
Cô chỉ lo cúi đầu xin lỗi, chẳng hề tò mò người mình vừa va vào là ai.
Trong thời gian ngắn vậy mà đã thay một bộ đồ giản dị còn vội vã chạy đi – không biết là đang làm gì.
Mỗi hành động của cô gái này dường như đều có gì đó rất khác biệt.
Anh thu lại ánh nhìn bước vào nhà vệ sinh nam.
Chung Tình chạy một mạch đến trạm xe buýt, vừa kịp lúc chiếc xe mà cô chờ cũng vừa đến.
Giờ đã qua cao điểm, trên xe không đông người, cô tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Cô chắc chắn người mà cô va phải ban nãy chính là Kiều Minh Huyền.
Khi nhường đường cho anh, cô cố tình không ngẩng đầu, chỉ chăm chú nhìn đường, nhìn đồng hồ, không hề nhìn anh. Cũng cố tình cúi đầu ở một góc độ vừa đủ hoàn hảo.
Một trong những người từng theo đuổi cô từng nói, mỗi khi cô cúi đầu như thế, không rõ là vì sống mũi, đôi môi hay khí chất mờ mờ của cả khuôn mặt, nhưng kiểu gì thì cũng rất cuốn hút, khiến người ta không nhịn được mà muốn nhìn cô lâu hơn, muốn tìm hiểu nhiều hơn về cô.