Cô vốn dĩ chẳng có tâm trí nào để bận tâm đến mấy kỹ xảo biểu cảm hay động tác có thể khiến người khác tăng thiện cảm. Nhưng lần này cô thật sự muốn thu hút sự chú ý của Kiều Minh Huyền — cô không chỉ muốn vào làm việc ở Tân Hành Capital mà còn phải ở gần bên anh ta mới được.
Vì vậy chỉ cần có một chút cơ hội, cô đều phải kịp thời nắm bắt, cố gắng khiến anh ta chú ý đến mình.
Mà muốn khiến một người chú ý và tò mò thì khi anh ta nhìn thấy mình phải cố tình làm như không thấy anh ta. Không chỉ không nhìn thấy mà còn phải thể hiện rằng có chuyện gì đó gấp gáp hơn anh ta rất nhiều lần đang chờ mình giải quyết.
Vừa rồi có vẻ như cô đã nắm bắt được cơ hội, mà làm cũng không tệ.
Sau nửa tiếng lắc lư theo những lần dừng – chạy của xe buýt, Chung Tình đến nơi: trường học.
Cô đã tốt nghiệp, hoàn tất thủ tục rời trường và dọn đi rồi. Lần quay lại này là để trả lại bộ đồ công sở đắt tiền mà cô mặc khi đi phỏng vấn — là đồ do cô em khóa dưới cho mượn.
Sau khi trả đồ và trịnh trọng cảm ơn em gái khóa dưới, cô lại lao ngay lên chuyến xe buýt khác đi về vùng ngoại ô thành phố.
Nơi cô đến là khu giáp ranh giữa thành phố và nông thôn. Nơi đó giá thuê rẻ, không khí trong lành, là lựa chọn hàng đầu của dân văn phòng trong thành phố mỗi dịp cuối tuần muốn tìm chốn thư giãn – được gọi là “nhà vườn nông thôn.”
Chung Tình dùng tiền làm thêm thuê được một căn nhà nhỏ cùng sân vườn tại đây. Cô và Dịch Trừng Trừng hiện đang sống tại khu vườn nhỏ nơi ngoại ô này.
Nghĩ đến Dịch Trừng Trừng, nghĩ đến dáng vẻ ngại ngùng nhưng luôn tươi cười ngày trước của cô bé rồi lại nghĩ đến dáng vẻ lặng lẽ không nói một lời hiện giờ…
Nghĩ đến nhà họ Dịch từng đầy ắp tình thân và ấm áp đã từng cứu rỗi cuộc đời nghèo khổ tăm tối của cô, rồi nghĩ đến hiện tại vật đổi sao dời, nhà họ Dịch chỉ còn lại một mình Dịch Trừng Trừng…
Lòng Chung Tình chùng xuống nặng trĩu một nỗi trống trải.
Hồi nhỏ cuộc sống của cô khốn khổ đến mức nào ư?
Chung Tình nghĩ, nếu cô mà tham gia chương trình “Biến hình ký” thì chắc chắn sẽ khiến cả nước khóc một trận vì thương xót.
Thảm đến mức ấy đấy.
Chung Tình nhớ rất rõ nơi cô sinh ra là một nơi như thế nào.
Đó là một ngôi làng nghèo nàn hẻo lánh, quanh năm hạn hán, hoa màu chẳng trồng nổi, vụ mùa thu cũng không đủ nuôi sống một gia đình.
Thế nên khi cô còn rất nhỏ đã trở thành trẻ bị bỏ lại ở quê — bố mẹ gửi cô cho bà ngoại rồi cùng nhau đi làm thuê xa.
Người khác đi làm thuê thì gửi tiền về nhưng bất hạnh thay, bố mẹ cô lại gửi về... tro cốt của chính họ qua người cùng làng. Họ gặp tai nạn khi làm việc trong mỏ, nhiều người đã thiệt mạng.
Mỏ ấy là mỏ lậu, ông chủ là kẻ vô trách nhiệm sợ bị truy cứu nên đã bỏ trốn ngay trong đêm. Bố mẹ cô cứ thế ra đi, hai mạng người mất mà người thân không nhận được một xu đền bù nào.
Bà ngoại ôm tro cốt của bố mẹ cô khóc thay cô. Bà dạy cô bài học đầu tiên trong đời: “Mệnh người nghèo rẻ rúng, con phải tìm mọi cách sống ra dáng người, sau này đừng làm người nghèo có mệnh rẻ.”
Cô hiểu rằng học hành là con đường duy nhất để cô thoát khỏi cái mệnh nghèo rẻ ấy.
Từ đó cô dốc toàn tâm sức học hành đến mức ai thấy cô học cũng đều phải về nhà… đánh con mình một trận vì không chịu học.
Cô là học sinh giỏi nhất làng, thậm chí là cả vùng nhưng con đường học vấn của cô lại không hề suôn sẻ.
Bà ngoại già rồi, phải dắt cô đến sống nhờ nhà cậu. Nhà cậu vốn đã nghèo nay thêm hai miệng ăn lại càng khó khăn chồng chất.
Cậu và mợ chỉ muốn lo cho hai đứa con ruột, không muốn tiếp tục nuôi cô ăn học, ép cô phải bỏ học.
Đó là lần đầu tiên trong tuổi thơ cô hiểu thế nào là “tuyệt vọng”, là “bầu trời sụp đổ”.
Không được đi học đồng nghĩa với việc từ cấp một cô đã bị định sẵn trở thành một người nghèo khổ có mệnh rẻ rúng. Cô không cam lòng với số phận có thể nhìn thấy kết cục ngay từ đầu ấy. Cô hỏi một thầy giáo từng về làng dạy học tình nguyện: Làm sao để có thể tiếp tục học?
Thầy bảo cô có thể thử viết thư xin trợ giúp, tìm một người tốt bụng tài trợ.
Đó là lần đầu tiên cô chủ động đấu tranh để thay đổi số phận mình. Cô dùng nét chữ non nớt của một đứa trẻ viết một lá thư gửi đến chương trình Hy Vọng ở thành phố lớn.
Cô dùng ngôn từ mộc mạc nhất của một đứa trẻ để kể về hoàn cảnh sống và khát vọng mãnh liệt muốn được đi học.
Thư gửi đi mãi mà không có hồi âm. Cậu và mợ không cho cô đến trường, bắt cô ở nhà làm việc.
Cô không cam lòng, tiếp tục viết thư.
Từng lá thư được gửi đi, đến mức ai cũng nói cô là đứa trẻ ngốc nghếch, cậu cô cũng bảo không có tiền để phí hoài vào tem thư cho cô nữa.
Chỉ có bà ngoại lén dúi tiền cho cô, âm thầm ủng hộ cô và truyền cho cô bài học thứ hai trong đời: “Ông trời sẽ không bạc đãi người có lòng cầu tiến. Con cố thêm chút nữa, cố thêm chút nữa biết đâu sẽ thành.”
Cuối cùng lời bà ngoại nói quả thật đã ứng nghiệm. Cô nhận được một lá thư hồi âm từ một người tên là Dịch Cường ở thành phố xa xôi. Cùng với bức thư đó là sự trợ giúp học tập kéo dài suốt mười năm.
Sau này Chung Tình từ từ biết rằng, người đã trợ giúp cô – “chú” Dịch Cường – là ông chủ một công ty ở thành phố lớn. Lớn thêm chút nữa, cô biết công ty ấy tên là “Nhất Trình Chế Phẩm.”
Từ khi được Dịch Cường giúp đỡ, cô không để ông phải thất vọng, luôn đạt thành tích đứng đầu lớp chưa từng rớt xuống hạng hai.
Sau đó Dịch Cường có chuyến công tác ngang qua quê cô đã đặc biệt ghé vào làng để thăm. Đó là lần đầu tiên cô gặp ông — người đại ân nhân đã thay đổi cả số phận cô — cô căng thẳng đến suýt không thốt nổi lời nào.
Cô nhìn ông với đôi mắt đỏ hoe vì biết ơn. Mà khi Dịch Cường thấy nơi cô đang sống, ông cũng rơm rớm nước mắt vì xót xa.
Từ đó trở đi mỗi dịp nghỉ hè hoặc đông, Dịch Cường đều đón cô về nhà ông để bồi dưỡng sức khỏe cải thiện dinh dưỡng.
Vợ của Dịch Cường có một cái tên rất hay — Trình Tố Di — là một người vô cùng dịu dàng. Chung Tình cảm nhận được tình mẹ nơi cô đã đánh mất từ lâu qua bà.
Dịch Cường còn có một cô con gái, nhỏ hơn Chung Tình hai tuổi, là một cô bé dễ thương như thiên thần, mềm mại, hoàn toàn không có chút kiêu căng nào của con gái thành phố, chỉ là một đứa trẻ ngại ngùng và đáng yêu.
Lần đầu Chung Tình đến nhà họ Dịch, cô và Dịch Trừng Trừng đã thân thiết như chị em gái.
Cứ như thế, thường ngày Chung Tình về quê học, đến kỳ nghỉ thì được Dịch Cường đón về sống cùng Dịch Trừng Trừng. Cho đến khi bà ngoại qua đời, cậu không muốn nuôi cô nữa thì Dịch Cường chính thức đón cô về nuôi hoàn toàn.
Chỉ là hộ khẩu của cô không thể chuyển đi được nên sau khi học xong cấp ba ở thành phố, cô phải quay về nơi đăng ký hộ khẩu gốc để tham gia kỳ thi đại học.
Cô thi rất tốt, đỗ vào một trường đại học hàng đầu ở thành phố siêu lớn – nơi gia đình nhà họ Dịch sinh sống.
Dịch Cường và Trình Tố Di luôn chú tâm dạy dỗ cô, khiến cô ngày càng giống một đứa trẻ thành thị; từ cách ăn mặc, lời ăn tiếng nói, nước da đến cử chỉ, đều khó lòng nhận ra cô từng sinh ra và lớn lên ở một ngôi làng nghèo nàn hẻo lánh.
Năm cô học năm ba đại học, Dịch Trừng Trừng thi đại học phát huy vượt mong đợi đỗ vào một trường nổi tiếng hàng đầu ở địa phương và còn được học đúng ngành cô ấy yêu thích – thiết kế thời trang.
Mọi thứ đang phát triển theo một hướng hoàn hảo. Theo như những viễn cảnh tươi đẹp đã vẽ ra, sau khi tốt nghiệp đại học cô sẽ tiếp tục học cao học rồi tìm được một công việc tốt sau khi lấy bằng thạc sĩ. Từ đó cô sẽ cùng Dịch Cường, Trình Tố Di và Dịch Trừng Trừng, bốn người một nhà sống những ngày hạnh phúc ấm áp và rạng rỡ.
Thế nhưng không biết có phải là “vật cực tất phản”, “thịnh cực tất suy” hay không mà những ngày tốt đẹp luôn chẳng ở lại với ai quá lâu.
Gia đình họ Dịch nhanh chóng gặp biến cố.
Ban đầu là công ty của Dịch Cường xảy ra vấn đề. Không biết từ khi nào, chuỗi vốn của công ty Nhất Trình Chế Phẩm gặp trục trặc. Dịch Cường cắn răng không nói, đến khi buộc phải nói thì đã nợ nần chồng chất.
Khi nợ nần đã tới mức không thể trả nổi, để không làm liên lụy đến vợ con, ông chọn cách dứt khoát nhất và cũng bi thương nhất – nhảy lầu từ văn phòng của công ty Nhất Trình cùng với đống nợ nần mà tan xương nát thịt.
Chung Tình không thể chấp nhận được sự thật đó. Cô không thể chấp nhận việc một người tốt như Dịch Cường – người cha ấm áp như thế – lại rời bỏ họ theo cách như vậy.
Còn Trình Tố Di bị cú sốc còn nặng nề và sâu sắc hơn, tinh thần bà trở nên hoảng loạn cả ngày. Cuối cùng không lâu sau cái chết của Dịch Cường, một ngày nọ khi đang thẫn thờ qua đường, bà cũng ra đi.
Liên tiếp những biến cố khiến Chung Tình đau đớn đến mức gần như tê dại – nhưng cô chỉ có thể đau lòng trong chốc lát rồi để vết thương hóa chai lì.
Bởi vì còn có người đau đớn hơn, cần cô chăm sóc hơn.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Dịch Trừng Trừng – người từng sống như một công chúa – bỗng chốc mất cả gia đình.
Cô bị cú sốc quá lớn, vốn dĩ đã nhạy cảm và rụt rè nay sau biến cố mất cha mẹ lại còn bị một gã đàn ông lừa gạt khiến cô trở nên càng mong manh và sợ hãi, chỉ dám sống như tách biệt với thế giới.
Cô rơi vào một trạng thái tự kỷ, không còn chịu nói chuyện. Với tình trạng như vậy, cô không thể tiếp tục học được nữa, Chung Tình đành phải giúp cô làm thủ tục bảo lưu kết quả.
Cô gái năm ba đại học ấy, chỉ trong một đêm phải lớn lên và trở thành một người trưởng thành.
Cô tự nhủ, mười năm qua là khoảng thời gian cô nhận được ân huệ từ nhà họ Dịch, vậy thì những ngày tháng sau này đến lượt cô báo đáp.
Cô phải thay mặt Dịch Cường và Trình Tố Di – những người đã khuất – chăm sóc thật tốt cho Dịch Trừng Trừng. Từ nay về sau phải để Dịch Trừng Trừng được ăn cơm trước rồi cô mới ăn cháo. Trong khả năng của mình, cô nhất định sẽ không để Dịch Trừng Trừng phải chịu bất kỳ uất ức nào.
Ngôi nhà của nhà họ Dịch đã sớm bị chủ nợ thu hồi, cô vừa đi học vừa làm nhiều công việc bán thời gian, thuê được một căn nhà nhỏ giá rẻ ở vùng ngoại ô để đưa Dịch Trừng Trừng về ở.
Âm thanh huyên náo nơi thành thị khiến Dịch Trừng Trừng lo lắng và sợ hãi nên nơi này cũng rất thích hợp để cô tĩnh dưỡng.
Một năm gian khó nhất cuối cùng cũng đã qua đi. Giờ đây cô đã tốt nghiệp, chỉ cần xin được việc và có thu nhập ổn định, mọi thứ rồi sẽ tốt lên.
Còn về công việc, tại sao lại từ chối lời mời của công ty chứng khoán – ngân hàng đầu tư mà chọn xin vào Tân Hành Capital?
Câu trả lời thật sự cho câu hỏi đó, tương lai sẽ có một ngày Chung Tình dõng dạc nói rõ ràng trước người đàn ông tên là Kiều Minh Huyền.
Xe buýt lắc lư chạy hơn một tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng đến trạm. Chung Tình xuống xe, vẫn còn phải đi bộ một đoạn khá dài.
Cô đi từ rìa thành phố vào vùng ngoại ô, như thể từ thế giới công nghệ hiện đại bước vào một nhân gian mộc mạc đầy khói bếp.
Đã qua giờ cơm trưa, bụng cô bắt đầu cồn cào đói liền tăng tốc bước chân về nhà.
Vừa bước vào sân cô đã thấy người hàng xóm – thím Lục – đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cổng vừa đan len vừa chờ cô về. Đó là người cô thuê để chăm sóc Dịch Trừng Trừng ban ngày.
Chung Tình tươi cười gọi một tiếng: “Thím Lục ạ!”
Rồi hỏi: “Trừng Trừng đâu rồi ạ?”
Thím Lục ngẩng đầu trả lời: “Vừa ăn trưa xong, về phòng ngủ trưa rồi.”
“Hôm nay con bé thế nào ạ?”
“Khá ổn đấy, sáng nay như mọi khi, chẳng nói chẳng rằng cứ ngồi vẽ một mình, vẽ mấy bông hoa, cỏ cây, chim chóc. Lại còn vẽ thêm mấy bộ quần áo sặc sỡ nữa, trông đẹp lắm. Trưa nay thím nấu mì cho nó, nó ăn hết một bát to đấy!”
Chung Tình nghe xong cũng yên tâm, cảm ơn rồi có chút áy náy nói: “Thím Lục, tháng này cháu có thể trả tiền chậm mấy ngày được không? Dạo này cháu bận đi phỏng vấn không đi làm thêm được. Nhưng chắc cháu sẽ sớm có một công việc tốt, đến lúc đó cháu sẽ trả thêm cho thím nhé!”
Thím Lục vội xua tay: “Không cần đâu, đừng trả thêm! Thím thấy bây giờ cháu trả như vậy đã đủ nhiều rồi. Hơn nữa nếu không nhờ cháu dạy học miễn phí cho hai đứa nhà thím thì thằng lớn nhà thím cũng không đậu vào trường trọng điểm trong thành phố. Bây giờ ngay cả thằng bé đang học cấp hai, thành tích cũng tăng vùn vụt, thím còn sợ nó tiến bộ nhanh quá sinh kiêu ấy!”
Chung Tình bật cười, nụ cười chân thật từ tận đáy lòng. Cô rất quý người hàng xóm thẳng thắn dễ mến này. Kể từ khi nhà họ Dịch gặp biến cố, nụ cười chân thành của cô dường như ngày càng hiếm. Gánh nặng quá lớn trên vai khiến những nụ cười của cô đều phải có mục đích.
Cô bảo thím Lục về nghỉ ngơi, buổi chiều cô ở nhà chăm sóc Trừng Trừng là được. Tối chờ khi thằng bé nhà thím Lục tan học, cô sẽ sang giúp dạy kèm.
Sau khi thím Lục về, Chung Tình cũng tự nấu một bát mì, ăn xong dọn dẹp thì đúng lúc Dịch Trừng Trừng tỉnh dậy.
Cô ngồi xuống bên cạnh Trừng Trừng trò chuyện.
Gọi là trò chuyện nhưng phần lớn là cô tự nói, Trừng Trừng chỉ thỉnh thoảng gật đầu hoặc lắc đầu để đáp lại.
“Thím Lục nói sáng nay em lại vẽ tranh, vẽ gì thế? Cho chị xem với nào?” – cô dịu giọng hỏi như đang dỗ dành một đứa trẻ mong manh.
Hôm nay tâm trạng của Dịch Trừng Trừng rất tốt, không chỉ gật đầu mà còn mang tranh vẽ buổi sáng của mình ra cho Chung Tình xem.
Chung Tình vừa xem vừa khen ngợi, lời khen hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng chân thành. Đặc biệt là khi cô nhìn thấy những mẫu thiết kế trang phục mà Trừng Trừng vẽ, trong lòng không khỏi thở dài cảm khái.
Một mầm non thiết kế xuất sắc, một báu vật tương lai của giới thời trang vậy mà hiện tại lại đang trong trạng thái bảo lưu vô thời hạn.
“Trừng Trừng thật giỏi.” Cô vừa nhìn vừa khích lệ.
Dịch Trừng Trừng tựa đầu lên vai cô, như thể rất vui mừng khi nghe được lời khen ngợi và động viên ấy.
Tim Chung Tình ấm lên.
Từ sau biến cố lớn của gia đình đến nay, đây là một khoảnh khắc hiếm hoi yên bình và dịu dàng như vậy.
Cô khẽ xoa đầu Trừng Trừng, nghĩ thầm: Để bảo vệ khoảnh khắc bình yên này, bảo cô làm gì cô cũng sẵn lòng.
Trong đầu cô bất chợt hiện lên hình ảnh của Kiều Minh Huyền, cô nheo mắt lại tự nhủ: Tân Hành Capital, dù thế nào mình cũng phải vào được.
Dù phỏng vấn thất bại không được nhận thì cô cũng sẽ tìm cách khác.
May mắn thay mấy ngày sau, Chung Tình cuối cùng cũng đợi được tin vui.
Trong những ngày chờ đợi đó, cô vừa ở nhà chăm sóc Dịch Trừng Trừng vừa tranh thủ phụ đạo cho con của thím Lục.
Cho đến thứ Sáu, Chung Tình đã nhận được cuộc gọi từ phòng nhân sự của Tân Hành Capital.
Nhân viên nhân sự nói qua điện thoại: “Chúc mừng cô,” và chào mừng cô sẽ đến làm việc tại Tân Hành vào thứ Hai tuần tới.
Sau khi dập máy, Chung Tình thở phào nhẹ nhõm. Dù trong lòng cô vốn tin rằng xác suất được tuyển là rất cao nhưng sự căng thẳng và hồi hộp theo từng ngày chờ đợi vẫn không thể tránh khỏi. Giờ đây cuối cùng cô cũng có thể buông bỏ được gánh nặng đó.
Trong hai ngày cuối tuần sau đó, cô sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.
Công việc đã có, tương lai cơ bản được đảm bảo. Cô tính toán lại, cảm thấy số tiền hiện tại có thể gắng gượng một chút nên quyết định trả trước cho thím Lục một phần phí chăm sóc.
“Phần còn lại đợi cháu nhận lương xong sẽ trả thím gấp đôi!”
Thím Lục từ chối không nhận nhiều như thế nhưng Chung Tình bảo: “Thím đừng khách sáo với cháu nữa, sắp tới ngày nào cháu cũng phải đi làm, có khi còn tăng ca thường xuyên sợ là không thể lo nổi việc nhà. Sinh hoạt của Trừng Trừng đành nhờ thím chăm sóc nhiều hơn. Thím còn chê nhiều, cháu thấy đưa thế này còn ít nữa là!”
Thím Lục lúc ấy mới chịu nhận tiền.
Sau khi sắp xếp xong việc sinh hoạt của Dịch Trừng Trừng, Chung Tình bắt xe buýt đến chợ sỉ. Cô mua hai bộ đồ công sở nhìn thì sang chảnh mà thật ra rất rẻ để chuẩn bị mặc đi làm.
Lúc trả giá, cô suýt khiến chủ sạp khóc. Khi thanh toán cô còn nói: “Lần sau em lại đến ủng hộ chị nha.” Tay chủ sạp trao đồ cho cô run rẩy, gượng cười: “Không cần đâu em, em xem hai sạp bên cạnh cũng bán đồ đẹp lắm đó!”
Chung Tình cười nhận lấy đồ: “Chị ơi, hôm nay cảm ơn chị nhiều. Lần sau em đến nhất định để chị kiếm lại vốn.”
Nếu không vì cuộc sống bắt buộc, ai lại muốn tính toán chi ly từng đồng?
Về đến nhà, cô mặc thử hai bộ đồ cho Dịch Trừng Trừng xem, hỏi: “Thế nào, nhìn có giống dân văn phòng không?”
Dịch Trừng Trừng không nói gì, kéo tay áo cô rồi bắt đầu cởi bộ đồ ra.
Lúc đầu Chung Tình không hiểu cô định làm gì nhưng hiếm khi thấy Dịch Trừng Trừng có phản ứng nên cũng để mặc cho cô bé. Sau đó thấy Dịch Trừng Trừng mang cả hai bộ đồ đến trước máy may cô mới hiểu ra – hóa ra cô bé không hài lòng với đường nét trang phục và muốn chỉnh sửa lại.
Sau khi mặc lại bộ đồ đã được Dịch Trừng Trừng chỉnh sửa, cô cảm thấy từng đường nét đều khớp với đường cong cơ thể một cách hoàn hảo. Dù chất liệu không bằng hàng hiệu nhưng sự tinh xảo thủ công này chưa chắc đã kém hơn.
Chung Tình nhìn Dịch Trừng Trừng mà có cảm giác như đang nhìn thấy con gái mình dần trưởng thành và có tài năng. Dù cô bé đang bảo lưu học tập, cũng không chịu tiếp xúc với người khác nhưng năng lực và thiên phú vẫn còn nguyên vẹn.
Chung Tình ôm lấy Dịch Trừng Trừng rồi lại không tiếc lời khen ngợi khiến Dịch Trừng Trừng có vẻ còn vui hơn cả bình thường.
Sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong nhà, chuẩn bị sẵn sàng cho bản thân, sáng thứ Hai, Chung Tình lên chuyến xe buýt sớm nhất đến trung tâm thành phố, chính thức bắt đầu ngày đầu tiên trong cuộc sống công sở của mình.
Khi đến Tân Hành Capital, Chung Tình phát hiện người trúng tuyển lần này chỉ có ba người.
Trong ba người đó có cả Lăng Na, người cô đã gặp hôm phỏng vấn. Lăng Na thấy cô thì vui mừng ra mặt, đến mức sự hồi hộp khi vừa mới nhận việc cũng tan biến hơn nửa.
Người còn lại là một nam sinh cao gầy tên là Lữ Bằng Sơn. Ánh mắt mang theo vài phần kiêu ngạo, thái độ thì hơi lạnh nhạt.
Chung Tình nhìn cậu ta nghĩ thầm, may mà người được tuyển không phải là bạn nam đi cùng Lăng Na hôm phỏng vấn – người cứ lén lút làm mấy trò nhỏ – nếu không sau này công việc sẽ gặp không ít rắc rối.
Ba người đến sớm, tranh thủ khi nhân viên nhân sự chưa đến, họ trò chuyện đôi chút.
Chung Tình hỏi Lăng Na về bản gốc chứng chỉ bị mất lần trước, xem đã tìm thấy chưa.
Lăng Na nói: “Tìm thấy rồi. Hóa ra không biết bị ai tưởng là rác rồi vứt vào thùng rác ngay cửa nhà vệ sinh. Sau đó bác lao công khi thay túi rác thì thấy được, mang đến giao cho ban quản lý toà nhà. Họ dựa vào tên trường và tên mình ghi trên chứng chỉ mà tìm đến mình.”
Chung Tình nghe mà tròn mắt. Có vẻ như suy đoán ban đầu của cô gần như chính xác – người đã lấy và vứt chứng chỉ đó chính là bạn học tên Vũ Minh kia.
Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán, cô không có bằng chứng nên cũng không tiện nói với Lăng Na. Nhưng nhìn kiểu gì Lăng Na cũng quá mức ngây thơ, nếu không nhắc nhở một chút sợ rằng sau này sẽ lại chịu thiệt vì người kia.
Chung Tình cân nhắc rồi hỏi Lăng Na: “À đúng rồi, hôm đó bạn học đi cùng cậu đến phỏng vấn ấy, cậu ta giờ thế nào rồi?”
Lăng Na cau mày: “Người đó thật kỳ quái. Lúc đầu khi biết mình đi phỏng vấn ở công ty này thì rất nhiệt tình, còn giúp mình khoanh vùng câu hỏi phỏng vấn các kiểu. Dù những câu cậu ta khoanh chả trúng cái nào nhưng mình vẫn rất cảm ơn. Thế mà từ lúc kết thúc phỏng vấn, cậu ta không hề liên lạc lại với mình. Rồi sau khi nghe từ bạn cùng phòng rằng mình được tuyển, cậu ta nhìn mình cứ như nhìn kẻ thù vậy, như thể mình cướp mất thứ gì của cậu ta, thật sự rất khó hiểu.”
Nghe đến đây, Lữ Bằng Sơn ở bên cạnh mới mở miệng: “Người nhỏ nhen như thế không nên kết giao sâu.”
Chung Tình liếc nhìn Lữ Bằng Sơn một cái. Trong lòng cô thầm nói với anh ta: Cảm ơn nhé, anh đã nói thay điều tôi muốn nói, vậy tôi không cần phải thể hiện mình khéo léo từng trải vào lúc này nữa.
Sau đó cô gật đầu đồng tình một cách mạnh mẽ: “Đúng, đúng, Lữ Bằng Sơn nói rất đúng!”
Lăng Na mỉm cười với họ: “Yên tâm đi, tôi cũng không thích giao du với những người tâm cơ như thế, mệt mỏi lắm.” Rồi cô nắm tay Chung Tình chân thành nói, “Chung Tình, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng. Lúc phỏng vấn cậu đã động viên tôi còn góp ý giúp tôi nữa, nhờ vậy tôi mới được nhận vào làm.”
Chung Tình vội xua tay: “Toàn là việc nhỏ thôi, cậu đừng khách sáo.”
Trong lòng cô nghĩ, ân tình từ ly cà phê đen mà Lăng Na đưa hôm đó có lẽ cô cũng đã trả xong rồi.
Nói chuyện một lúc thì chuyên viên nhân sự đến.
Ba người họ được chuyên viên nhân sự dẫn đi làm thủ tục nhận việc, phân công chỗ ngồi và nhận đồ dùng văn phòng.
Chuyên viên nhân sự nói với họ rằng, thời gian thử việc là nửa năm, sau đó có thể được giữ lại cũng có thể bị loại, tùy thuộc vào biểu hiện trong thời gian thử việc. Và dù có được ký chính thức sau này cũng không có nghĩa là có thể an tâm hoàn toàn, trong môi trường công sở, không tiến thì lùi, nếu không thể thể hiện giá trị thì cũng sẽ bị đào thải.
Nghe đến đây, Chung Tình mới thật sự hiểu cái gọi là “bát cơm sắt” (nghề ổn định, lâu dài) quý giá đến mức nào.
Trước đây cô không hiểu tại sao có nhiều bạn học sẵn sàng cày ngày cày đêm ôn thi công chức đến mức rụng tóc. Giờ thì cô hiểu rồi, công việc ổn định thì khó giành nhưng một khi giành được rồi thì có thể sống yên ổn cả đời. Không giống như làm tư nhân, muốn kiếm tiền từ tay ông chủ thì lúc nào cũng phải sẵn sàng liều sống liều chết mà tranh giành.
Chuyên viên nhân sự giới thiệu cho ba người họ về tình hình công ty và cơ cấu kinh doanh.
Công ty Tân Hành Capital, tên “Tân Hành” mang ý nghĩa là “gian khổ mà tiến, tất sẽ thu hoạch”. Hiện tại công ty có ba phòng dự án lớn, trong đó phòng 3 do Kiều Minh Huyền làm giám đốc điều hành (MD), còn phòng 1 và phòng 2 thì chỉ do các phó giám đốc (VP) phụ trách. Nói cách khác Kiều Minh Huyền cao hơn hai người còn lại một cấp.
Ba trưởng phòng dự án sẽ rút thăm chọn một người trong ba nhân viên mới sau đó sắp xếp một nhân viên lâu năm trong bộ phận để hướng dẫn cho người mới được chọn.
Sau khi giới thiệu xong, chuyên viên nhân sự hô: “Được rồi, bây giờ mọi người đi tìm tiền bối hướng dẫn của mình đi, những việc cần làm và cách làm sẽ được tiền bối dạy cho.”
Chung Tình may mắn được Kiều Minh Huyền rút trúng. Cô không ngờ mình thường gặp xui mà lần này lại có chút may mắn. Thật tốt, hình như cô lại tiến thêm một bước đến mục tiêu của mình.
Tuy nhiên cô không gặp được Kiều Minh Huyền mà chỉ được tiếp nhận bởi thư ký dự án của bộ phận anh ta — Thư Nhã Ni.
Chuyên viên nhân sự nói với cô: “Đừng xem Nhã Ni giờ làm thư ký văn phòng, trước kia cô ấy cũng từng chạy dự án bên ngoài, sau này vì muốn ngồi văn phòng nên mới đổi vị trí. Nên để cô ấy dạy cô thì thừa sức rồi.”
Khi Chung Tình đến tìm Thư Nhã Ni, cô ấy đang cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, Thư Nhã Ni ngẩng đầu nhìn cô.
Ngay lập tức Chung Tình cảm thấy cả khung cảnh trước mắt bừng sáng — gương mặt xinh đẹp rạng rỡ, đôi môi đỏ rực đầy quyến rũ. Trông cô ấy lớn hơn Chung Tình vài tuổi, khoảng hai mươi mấy chưa đến ba mươi — đúng độ tuổi quyến rũ rực rỡ nhất của phụ nữ.
“Ồ, cô là nhân viên mới Chung Tình phải không? Bên nhân sự và tổng giám đốc Kiều đều đã dặn tôi rồi. Mấy ngày tới tôi sẽ giúp cô làm quen với tình hình công việc trong công ty để cô nhanh chóng nắm bắt nội dung công việc.” Mỹ nhân nói năng dứt khoát gọn gàng.
Chung Tình lập tức nở nụ cười rạng rỡ cúi đầu chào: “Cảm ơn tiền bối, làm phiền chị rồi ạ!” Trông đúng kiểu sinh viên ngoan ngoãn.
Thư Nhã Ni nhíu mày: “Đừng gọi tiền bối, nghe không quen, gọi tôi là chị Nhã Ni là được rồi.”
Chung Tình lập tức hiểu ý, đổi cách xưng hô: “Chị Nhã Ni.”
Cô nhớ lại trạng thái làm việc vừa rồi của Thư Nhã Ni, đoán rằng chị ấy đang gặp việc khó giải quyết nên nói: “Chị Nhã Ni, nếu chị đang bận thì cứ làm việc trước, đợi chị rảnh rồi hướng dẫn em cũng được ạ.”
Thư Nhã Ni liếc nhìn cô: “Sao tôi thấy cô cũng lanh lợi đấy nhỉ?” Vừa nói, cô vừa kéo thêm một cái ghế đặt cạnh mình, nắm lấy cổ tay Chung Tình kéo cô ngồi xuống ghế luôn.
…Chung Tình không ngờ một người chị đẹp như vậy mà sức tay cũng khỏe thế.
“Giờ tôi đang có một chuyện khá phiền.” Thư Nhã Ni chỉ vào khung chat trên màn hình nói với Chung Tình, “Người này rất phiền, đã nghỉ việc từ tháng trước rồi, giờ còn muốn gửi hóa đơn đến nhờ tôi dán rồi giúp anh ta tìm tổng giám đốc Kiều và phòng tài vụ ký xác nhận để thanh toán. Nếu là cô, cô sẽ làm thế nào?”
Chung Tình lập tức suy nghĩ — dù đây có phải là bài kiểm tra cố ý sắp đặt hay không thì cũng là một lần khảo nghiệm cô cần phải xử lý khéo léo.
Cô làm ra vẻ ngoan ngoãn, cau mày thể hiện sự không đồng tình rõ rệt: “Anh ta làm thế là không ổn lắm… Nếu có hóa đơn thì phải làm thủ tục trước khi nghỉ việc chứ. Giờ nghỉ rồi còn lôi ra cả đống hóa đơn, lại bắt chị phải đi xin chữ ký xác nhận thanh toán giúp… Đây là việc liên quan đến tiền bạc, nếu sau này bị kiểm toán mà phát hiện hóa đơn có vấn đề thì người chịu trách nhiệm lại là chị Nhã Ni, người trực tiếp xử lý ấy ạ. Tốt nhất là nên bảo anh ta tự đến giải quyết.”
Thư Nhã Ni vỗ tay cái “bốp”: “Đúng không! Đến cả người mới như cô còn hiểu rõ vấn đề này, thế mà anh ta lại nghĩ tôi ngốc chắc?”
Cô chỉ vào đoạn trò chuyện cho Chung Tình xem: “Cô xem anh ta nói gì này, có phiền không cơ chứ!”
Chung Tình nhìn qua — là đoạn tin nhắn giữa một người ghi chú là “Ngụy Minh (đã nghỉ việc)” và Thư Nhã Ni:
Ngụy Minh: “Nhã Ni xinh đẹp, dạo này chắc lại càng xinh hơn rồi nhỉ, hahaha [mặt đỏ]”
Chung Tình trợn tròn mắt — thì ra lời đồn rằng trong công sở rất dễ gặp mấy gã đàn ông “nhờn mỡ” là thật.
Ngụy Minh: “Mỹ nhân ơi, giúp tôi tí nhé, tôi có vài hóa đơn quên chưa thanh toán, tôi gửi chuyển phát nhanh cho cô, nhờ cô dán rồi giúp tôi tìm tổng giám đốc Kiều và tài vụ ký tên thanh toán hộ nhé?”
Thư Nhã Ni: “Tốt nhất là anh tự đến làm.”
Ngụy Minh: “Tôi vừa mới đến công ty mới, bận lắm mà [hoa hồng]”
Chung Tình nghĩ “bận” chỉ là cái cớ thôi, thực ra người này chỉ muốn lợi dụng tay của Thư Nhã Ni để hợp thức hóa đống hóa đơn mà bản thân anh ta không thể tự thanh toán.