Đào Anh Bác trước khi rời địa phủ đã đưa cho Lục Húc một bài hát, nói là di tác của mình ở nhân gian.
“Dù sao chúng ta cũng đã không còn, dù mang theo bài hát này xuống mồ cũng chẳng ai biết. Lục Húc đại nhân, bài hát này tôi tặng cho anh, hát hay không hát, hát lại hay khi nào hát đều do anh quyết định......” Đào Anh Bác dặn dò xong chuyện này liền không còn vướng bận gì nữa, xem như đã hoàn toàn giao phó bài hát này cho Lục Húc.
Giống như lời anh ta nói, hát hay không hát đều do Lục Húc quyết định, người khác không thể can thiệp.
Tài năng sáng tác của Đào Anh Bác đương nhiên là cực kỳ mạnh mẽ, chất lượng bài hát này cũng thuộc hàng thượng thừa. Dù sao cũng là di tác, nếu có cơ hội Lục Húc đương nhiên nguyện ý giúp anh ta hát ra ngoài cho người khác nghe.
Đoạn thi đấu phía trước không thích hợp, phải đợi đến vòng hợp tác sau này, không biết đến năm nào tháng nào.
Gần đây Lục Húc cùng Quý Tu Niên tiếp xúc khách hàng ngày càng nhiều, tình cảm cũng từ từ tăng trưởng. Cũng chính vì vậy, anh mới nghĩ muốn hát bài hát này ra.
“Được thôi.” Quý Tu Niên và Lục Húc ăn ý không cần nói nhiều, đối phương vừa mới mở miệng, anh đã đại khái hiểu được ý của Lục Húc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play