Tô Tắc ngồi đợi đến khi mặt trời ngả bóng mới đứng dậy báo tin cho y tá.
Bác sĩ chủ trị nhận được tin, mắt đỏ hoe, còn xúc động hơn cả Tô Tắc – người thân của bệnh nhân.
“Không thể nào! Trưa nay tôi kiểm tra, tình trạng của bà ấy vẫn ổn…”
Dù bác sĩ có bàng hoàng hay tức giận thế nào, sự thật vẫn không thể thay đổi. Lúc này, Tô Tắc mới biết Tô Thu Du đã ký thỏa thuận hiến tặng thi thể.
Vì cô ấy mất do ung thư, hầu hết nội tạng không thể dùng để cấy ghép, nên chỉ lấy giác mạc. Thi thể được bảo quản lạnh để sau này dùng cho nghiên cứu y học và giảng dạy.
“Cảm ơn bà Tô Thu Du vì đã góp phần cho sự phát triển y học. Mọi người cùng cúi đầu tưởng niệm một phút.”
Tô Tắc đứng sau đội ngũ y tế, nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc ấy, anh cảm nhận rõ ràng rằng sợi dây liên kết giữa mình và thế giới này lại đứt thêm một đoạn.
_____
Khi rời khỏi khu nội trú, Tô Tắc thoáng chốc bối rối, không biết nên đi đâu.
Nghĩ ngợi một lúc, anh quyết định trở về nhà của Tô Thu Du trước.
Hồi cấp ba, nhờ thành tích xuất sắc, Tô Tắc nhận được suất học bổng toàn phần và cơ hội học tại Học viện Kinh tế Đại học Trung Đô. Từ đó, anh không quay lại Lạp Dương nữa.
Sau khi tốt nghiệp, anh từ chối mọi lời mời làm việc hấp dẫn, thuê một căn hộ ở Trung Đô và kiếm tiền bằng cách đầu tư chứng khoán.
Trong suốt một năm sau tốt nghiệp, anh hầu như không ra khỏi nhà. Ngoài anh chàng giao cơm hộp, người duy nhất anh nói chuyện là Tô Thu Du, người đều đặn gọi điện mỗi tuần suốt 5 năm.
Chính vì sự kiên trì của bà, khi một ngày chiếc điện thoại không reo như thường lệ, Tô Tắc biết ngay có chuyện chẳng lành.
Anh lập tức mang theo laptop, hoàn tất thủ tục trả nhà, đáp chuyến bay sớm nhất về Lạp Dương. Sau đó, anh ở lại nhà Tô Thu Du, ngày ngày đi đi về về giữa bệnh viện, chuẩn bị ba bữa ăn cho bà.
Giờ đây, lịch trình cố định ấy đột ngột chấm dứt, khiến anh lạc lõng, chỉ biết trở về nhà bà trước rồi tính tiếp.
Quyết định xong, Tô Tắc đi vòng qua tòa nhà khám bệnh, định ra cổng bệnh viện bắt xe.
Vừa qua góc đường, anh thấy trước cửa khoa cấp cứu đã bị giăng dây cảnh giới. Một đám người hiếu kỳ vây quanh xem náo nhiệt, thậm chí có vài người cầm bình hoa tang lễ.
“…Chắc chắn là vũ khí sinh hóa! Tôi đang truyền dịch ở phòng khám, tận mắt thấy khoa cấp cứu bị phong tỏa, mấy người mặc đồ bảo hộ trắng ra vào liên tục… Chậc chậc!”
“Xạo à? Nếu đúng là vũ khí sinh hóa, anh còn đứng đây xem náo nhiệt sao?”
“Tôi nghe nói là một tay nhà giàu chơi bời quá đà, gây chết người. Mấy chiếc xe cứu thương kia từ Lục Giang Hoa Đình chạy đến, hiểu chứ?”
“Vậy đáng ra cảnh sát phải tới chứ? Sao lại là Vệ Quản Cục?”
“Theo tôi thì là virus ngoài hành tinh, rơi xuống cùng mưa sao băng. Xem phim Nguy Cơ Sinh Hóa chưa?”
“Vậy có nên tích trữ ít đồ dùng không? Haha… Khụ, mà thôi, tôi chợt nhớ có việc phải đi…”
“Tôi cũng phải đi đón con…”
“Tôi cũng…”
Chỉ trong vài phút, đám đông trước khoa cấp cứu đã vãn đi hơn nửa. Những người rời đi mang vẻ mặt kỳ lạ, xen lẫn chút hoảng sợ khó tả.
Tô Tắc không để tâm mấy lời này, chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài. Nhưng khi đi ngang qua khoa cấp cứu, anh khẽ dừng lại, ngửi ngửi.
Mùi máu tươi… và… mùi tanh của biển?
Lạp Dương nằm sâu trong nội địa Hoa Châu, chỉ có một con sông Lục Giang bắt nguồn từ núi Trường Lăng. Hải sản ở đây đều phải vận chuyển bằng đường hàng không và ướp lạnh, làm sao có mùi tanh tươi như vừa từ biển lên?
Tò mò, Tô Tắc ngoảnh lại nhìn. Đúng lúc đó, anh thấy một nhóm người mặc đồ bảo hộ trắng, trang bị đầy đủ, đẩy mấy chiếc cáng ra khỏi khoa cấp cứu, nhanh chóng lên xe. Mỗi cáng phủ một túi nilon trắng đục, không rõ chứa gì, nhưng nhìn kích thước và độ dày, không giống người trưởng thành. Có lẽ là trẻ con, hoặc thứ gì khác.
Chiếc xe chở họ không phải loại xe cứu thương thông thường. Thùng xe màu trắng trông cực kỳ chắc chắn, trên cửa ghi dòng chữ lớn: “Cục Quản lý Y tế Lạp Dương”. Sau khi nhóm người lên xe, đoàn xe lập tức khởi động. Người ngồi ghế phụ gắn đèn cảnh báo lên nóc, rồi cả đội nhanh chóng gầm rú lao đi.
Tô Tắc nhíu mày, cảm giác cảnh tượng này quen quen. Đợi đoàn xe khuất bóng cuối con đường, anh mới giơ tay vẫy taxi.
_____
Tô Thu Du sống trong một khu tập thể cũ kỹ, tầng 5, không có thang máy. Căn hộ là nhà do cơ quan cấp, nên hàng xóm đều quen biết, hiểu rõ gốc gác nhau.
Thấy Tô Tắc, vài cụ già đang đi dạo trong khu cách xa đã hỏi: “Tiểu Tắc, bà cháu khi nào xuất viện vậy?”
Tô Tắc khựng lại, lắc đầu với họ, rồi bước vào hành lang. Các cụ đứng lại, nhìn nhau ngơ ngác.
“Ý gì vậy? Chẳng lẽ bà Tô… Trước đó không phải vẫn ổn sao?”
“Chắc rồi. Ung thư mà. Như ông Lý ở dãy hai, mới phát hiện ung thư được hai ngày đã đi luôn.”
“Nhưng ông Lý là phải thay gan, còn bà Tô khác chứ! Tiểu Tắc chẳng nói ca phẫu thuật thành công à?”
“Tôi không muốn nghĩ xấu đâu, nhưng mọi người biết bà Tô thế nào rồi. Góa phụ sống một mình. Người đi rồi, căn nhà, tiền tiết kiệm, phí mai táng, bảo hiểm y tế… gom lại cũng kha khá đấy.”
“Tiểu Tắc không phải loại người đó.”
“Sao lại không? Nhìn nó xem, có chút gì đau buồn đâu? Ôi, thời buổi này, lòng người không như xưa nữa!” Các cụ thở dài, lắc đầu, quên béng chuyện cách đây một tháng họ còn khen Tô Tắc hiếu thảo, dù chẳng có quan hệ huyết thống mà vẫn lo toàn bộ chi phí phẫu thuật cho Tô Thu Du.
Tô Tắc vừa nghe mấy cụ “phân tích” với những “bằng chứng rõ ràng” rằng anh “toan tính từ trước”, “lòng dạ độc ác”, vừa chậm rãi leo cầu thang. Mất vài phút mới lên được tầng 5, mệt đến mức tay cầm chìa khóa run lẩy bẩy.
Vào được nhà, anh không nghỉ ngay, mà đứng ở cửa nhìn về phía cửa sổ.
Căn hộ của Tô Thu Du khá nhỏ, chỉ 50 mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, bố cục chẳng tiện nghi gì. Bên phải cửa vào là khu ăn uống, đối diện là nhà vệ sinh và bếp, bên trái là phòng khách, đi sâu vào là hai phòng ngủ.
Khu ăn uống có hai mặt cửa sổ, ánh sáng rất tốt, nhưng vừa ngẩng đầu là thấy nhà vệ sinh, nên ăn uống ở đó hơi khó chịu. Để trống thì phí, nên Tô Thu Du biến nó thành một vườn cây.
Khu tập thể cũ không có cây xanh, các cụ trong khu chỉ biết đi vòng quanh mấy thiết bị thể dục. Còn Tô Thu Du ngày nào cũng chăm sóc cây cối ở khu ăn uống, vừa thư giãn vừa rèn sức khỏe.
Ở đây trồng đủ loại cây, trước kia đều xanh tốt, sum suê.
Nhưng cả tuần nay, Tô Tắc chưa tưới cho chúng lần nào.
Cây cối vốn dẻo dai, vài ngày không tưới nước cũng chẳng đến nỗi héo chết. Mấy loại chịu hạn trông vẫn xanh tốt, còn loại kén nước thì chỉ hơi vàng úa, rũ lá.
Tô Tắc thực ra rất muốn dọn sạch hết chỗ cây này, nhưng chúng là của Tô Thu Du, anh không có quyền quyết định, đành để mặc kệ.
Quan sát kỹ trạng thái của đám cây, Tô Tắc bỗng có quyết định. Vừa nãy còn mơ hồ không biết đi đâu, giờ anh đã rõ: về Trung Đô.
Trung Đô là thủ phủ của Hoa Châu, trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa. Dù có chuyện gì xảy ra, đó chắc chắn là nơi an toàn nhất.
Tô Tắc lấy điện thoại định đặt vé máy bay, nhưng tra xong mới biết vài ngày tới không còn vé, trừ phi đi tàu cao tốc.
Tàu cao tốc đến Trung Đô phải chuyển tuyến, mà hôm nay cũng hết vé. Chỉ còn vài vé cho chuyến chiều mai.
Tô Tắc liếc nhìn ban công.
Chỉ một đêm thôi, chắc không có vấn đề gì.
Đặt vé tàu chiều mai xong, Tô Tắc cất điện thoại, thay dép lê, đi qua phòng khách vào phòng cho khách.
Cửa phòng khép lại, đám cây ở khu ăn uống khẽ động dù chẳng có gió. Mấy cây chịu hạn rung nhẹ lá, để lộ một chậu hoa nhỏ đặt trên bệ cửa sổ.
Chậu hoa không lớn, bên trong trống rỗng, chỉ có một hố đất, xung quanh vương vãi ít đất vụn. Nhìn kỹ sẽ thấy, đất không chỉ rơi trong chậu mà cả ngoài chậu, kéo dài đến mép cửa sổ, tạo thành một vệt uốn lượn rõ ràng.
Trong phòng, Tô Tắc chẳng hay biết gì, đi đến bên giường, lấy thanh chocolate trên tủ đầu giường, nuốt chửng cùng một quả táo.
Nạp thêm chút năng lượng, Tô Tắc nằm xuống giường, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thông thường, anh sẽ ngủ đến 10 giờ tối, dậy rửa mặt, ăn nhẹ, rồi làm việc. Đến 5 giờ sáng, khi thị trường chứng khoán đóng cửa, anh ra ngoài mua bữa sáng cho Tô Thu Du.
Nhưng hôm nay là cuối tuần, không cần theo dõi thị trường, cũng chẳng phải đưa cơm. Anh có thể ngủ một mạch đến sáng.
Lên kế hoạch xong, Tô Tắc từ từ nhắm mắt.
_____
9 giờ tối.
Đám cây ở khu ăn uống đột nhiên rung chuyển dữ dội, phát ra tiếng sột soạt. Những cây mà Tô Tắc thấy còn xanh tốt giờ héo rũ cả. Giữa đám cành lá khô, loáng thoáng có tiếng nhai nuốt.
Vài giây sau, một thứ gì đó bẹp dí chui ra từ đống lá úa. Nó có thân dài ngoằng như rắn, vừa xuất hiện liền bò thẳng về phía phòng ngủ của Tô Tắc.
Đầu nó dẹt lép, giống như nhân vật hoạt hình bị đập bẹp, không mắt, không mũi, không tai, chỉ có một khe lớn vắt ngang đầu. Khi đến gần, nó ngẩng đầu, khe khẽ mở, để lộ vòng vòng răng cưa bên trong. Từ răng, chất lỏng trong suốt nhỏ xuống, chạm sàn gỗ là bốc khói nhẹ, để lại vết cháy đen hình tròn.
Nó di chuyển không nhanh, nhưng thân hình khổng lồ, chỉ mười mấy giây đã tới trước cửa phòng cho khách. Thật khó tin thứ to lớn như vậy trước đó trốn ở đâu.
Tô Tắc tỉnh giấc ngay khi khu ăn uống có động tĩnh. Anh lập tức nhận ra cửa chính đã bị chặn. Nhảy cửa sổ chẳng khác nào tự sát, nên anh chỉ còn cách ẩn nấp và chờ thời cơ.
Trong phòng chẳng có nhiều chỗ trốn. Nghĩ ngợi một lát, Tô Tắc lặng lẽ rời giường, đi ra sau cửa, dựa tường đứng im, định đợi thứ đó vào rồi tìm cách chạy.
Tô Tắc đoán được sinh vật ngoài kia không phải người – tiếng động nhỏ mà liên tục ấy không phải con người tạo ra. Nhưng anh không hiểu nổi loại cây nào lại bò được trên sàn? Trong ký ức, Tô Thu Du chẳng hề trồng cây leo.
Trong lúc Tô Tắc cố nhớ lại các loại cây, cửa phòng bỗng vang lên một tiếng ‘Rầm!”. Rồi âm thanh dồn dập hơn, dày đặc hơn.
“Rầm! Rầm Rầm! Rầm Rầm Rầm!”
Nhìn cánh cửa rung chuyển ngày càng mạnh, Tô Tắc đưa tay nắm lấy then cửa.
Không phải anh muốn chết, mà căn hộ của Tô Thu Du đã vài chục năm tuổi, mọi phần cứng đều sắp hỏng. Nếu để con quái vật đâm cửa, chẳng ai đoán được cửa sẽ vỡ ra kiểu gì. Lỡ cửa đổ sập, anh đứng sau sẽ lộ ngay.
Cảm nhận nhịp đập cửa của con quái, Tô Tắc hít sâu, đúng khoảnh khắc nó lao tới, anh nhẹ xoay cổ tay.
-----
Cái Vệ Quản Cục á, mn thấy để như nào hay hơn nói t để t sửa nha, chứ hong biết để sao nữa