Chương 2: Bạch ngọc song long thủ quyết 02

Tác giả: Mộc Sanh 

Editor: YingYing

Phương Hạ cũng không khách khí với Cảnh Văn Thu, vỗ vỗ vào chiếc đệm trên bệ, liền ngồi xuống phía đối diện chiếc bàn thấp. Rồi đưa tay nhấc ấm trà trên bếp than, lật một chiếc chén trà tử sa úp trên khay trà, rót đầy cho mình, không nhanh không chậm uống hết. Trà là loại trà thượng hạng được pha chế, sau khi uống vào miệng vẫn còn thơm, dù là người không hiểu trà như Phương Hạ cũng có thể nếm ra sự khác biệt với trà bình thường.

Tôi không hiểu, tại sao nhất định phải là tôi về nhà họ Cảnh làm người thừa kế, nhà họ Cảnh các người không phải có người thừa kế chính thống sao?” Phương Hạ tự rót cho mình chén trà thứ hai, rồi mới đặt ấm trà trở lại bếp than, ngước mắt nhìn Cảnh Văn Thu. Cậu biết mình có một người anh trai cùng cha khác mẹ tên là Cảnh Bác Văn, cậu từng nghe sư phụ Mã Quảng Bình vô tình nhắc tới. Đó là con trai của cha cậu và người vợ cưới hỏi đàng hoàng, tức là trưởng tử, trưởng tôn đích tôn, người thừa kế chính thống của nhà họ Cảnh.

Cuối năm ngoái đã qua đời rồi.” Cảnh Văn Thu cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.

Phương Hạ khựng lại, có chút bất ngờ với câu trả lời này. Người anh trai kia của cậu chắc lớn hơn cậu sáu bảy tuổi, độ tuổi này qua đời rõ ràng không phải là chết tự nhiên. Tuy nhiên, Cảnh Văn Thu không có ý định nói rõ, Phương Hạ cũng biết điều mà không hỏi thêm. Dù Cảnh Bác Văn là anh trai ruột của cậu, nhưng họ chưa từng gặp mặt, thực ra cũng chẳng khác gì người xa lạ, Phương Hạ bất ngờ trước cái chết của Cảnh Bác Văn, nhưng không để tâm đến mức nhất định phải truy tìm nguyên nhân rõ ràng.

Cho dù là vậy, nhà họ Cảnh các người lớn như vậy, cũng không đến nỗi không có người khác để chọn chứ? Chọn bừa một người nào đó, cũng tốt hơn nhiều so với việc tìm một đứa con riêng như tôi về làm người thừa kế, đúng không?” Phương Hạ không hề cảm thấy mình có tài năng xuất chúng gì, hoặc năng lực hơn người đến mức nhà họ Cảnh không ai sánh bằng mà nhất định phải là cậu.

Bọn họ đều không đủ tư cách.” Cảnh Văn Thu thản nhiên nói.

Tại sao không đủ tư cách?” Phương Hạ truy hỏi.

Cháu hỏi nhiều quá rồi.” Cảnh Văn Thu nói.

Bà phải hiểu cho một tôi… ừm, một thanh niên không hiểu sự đời, đến một nơi xa lạ thì sẽ bất an, rất muốn nhanh chóng làm quen với môi trường mới.”

Cảnh Văn Thu khẽ nâng mí mắt, lạnh lùng liếc nhìn cậu, hoàn toàn không tin vào những lời ba hoa chích chòe của cậu.

Tại sao ta lại chọn cháu làm người thừa kế nhà họ Cảnh, đến thời điểm cháu tự nhiên sẽ hiểu.” Cảnh Văn Thu nói xong, không cho Phương Hạ cơ hội mở miệng nữa, đẩy về phía cậu một chiếc hộp gỗ tử đàn chạm khắc hoa văn nhỏ bằng lòng bàn tay, “Đây là vật tổ truyền của nhà họ Cảnh, quy định do các đời gia chủ bảo quản. Hiện tại gia chủ tạm thời do cậu của cháu thay mặt, nhưng vị trí này rất nhanh sẽ giao vào tay cháu, cho nên vật này giao cho cháu giữ trước.”

Phương Hạ cầm lấy chiếc hộp gỗ tử đàn, liếc nhìn Cảnh Văn Thu, thấy bà không ngăn cản, liền thuận tay mở hộp ra. Đáy hộp lót lụa đỏ, trên lớp lụa đặt một chiếc ngọc quyết. Màu sắc trắng như mỡ dê, chất ngọc mịn màng ấm áp, từ trong ra ngoài tỏa ra ánh sáng như dầu. Hình dáng tròn, trên thân ngọc có một vết khuyết rộng khoảng một ngón tay, chỗ khuyết được chạm khắc thành hai đầu rồng, giận dữ đối diện nhau. Chỗ đuôi hai con rồng hòa vào nhau được buộc một sợi dây đỏ, xem độ dài thì là để đeo vào cổ.

Đây là bạch ngọc song long thủ quyết, sau này cháu cứ đeo sát người.” Cảnh Văn Thu nói.

Đây là đồ cổ đúng không? Bà bảo tôi đeo đồ cổ sát người?” Khóe miệng Phương Hạ hơi giật giật. Cậu không nghiên cứu nhiều về đồ cổ, nhưng cậu học hội họa, cách vẽ đầu rồng này tuyệt đối không phải là tác phẩm của mấy triều đại gần đây, ít nhất phải truy ngược về cả ngàn năm trước! Với khí độ của nhà họ Cảnh, không đến nỗi lấy đồ giả đời sau làm vật tổ truyền, cho nên chiếc ngọc quyết này phần lớn là đồ thật có lịch sử hơn ngàn năm. Nhưng loại ngọc khí niên đại này dù muốn khoe cũng phải để trong tủ trưng bày, làm gì có ai lại đeo sát người?

Bảo cháu đeo thì cứ đeo, lắm lời làm gì?” Cảnh Văn Thu có chút mất kiên nhẫn nói.

Lỡ làm mất thì sao?” Phương Hạ đóng chiếc hộp gỗ tử đàn lại, tiếp tục nói nhảm.

Cảnh Văn Thu: “Cháu sẽ bị báo ứng.”

Phương Hạ: “…”

Vương Kha là trợ lý được sắp xếp cho cháu, sau này mọi sinh hoạt hàng ngày và việc học tập về người thừa kế nhà họ Cảnh, cháu đều có thể tìm anh ta. Ngày mai đã sắp xếp việc nhập gia phả cho cháu nên giờ cháu đi thu dọn hành lý rồi nghỉ ngơi sớm đi.” Cảnh Văn Thu khoát tay nói.

Phương Hạ cầm lấy chén trà nhỏ trước mặt, uống cạn chỗ trà đã nguội một nửa rồi nhét chiếc hộp gỗ tử đàn đựng ngọc quyết vào túi áo khoác, đứng dậy đi ra khỏi trà thất. Tay vừa đặt lên tay nắm cửa, Cảnh Văn Thu lại đột nhiên gọi cậu lại.

Phương Hạ quay đầu lại.

Chiếc bạch ngọc song long thủ quyết kia…” Cảnh Văn Thu khẽ dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Phương Hạ, nhưng tiêu điểm ánh mắt lại rơi vào khoảng không bên cạnh Phương Hạ, như thể đang nhìn chăm chú vào thứ gì đó. “Tên của nó là Phù Cẩn.”

ngược sáng, Phương Hạ không hề phát hiện ra ánh mắt khác thường của Cảnh Văn Thu.

Vâng.” Một chiếc ngọc quyết lại có hai cái tên sao? Phương Hạ đáp lời, vừa lẩm bẩm trong lòng, vừa mở cửa bước ra khỏi trà thất.

Phương Hạ ra khỏi trà thất, phát hiện Vương Kha vẫn đang trông chừng vali hành lý của cậu ở đại sảnh chờ.

Vương Kha thấy cậu ra, liền vội vàng đi tới, “Phương Hạ thiếu gia.”

Đừng gọi tôi như vậy.” Phương Hạ vẻ mặt khoa trương xoa xoa hai cánh tay, “Da gà nổi hết cả lên rồi, anh gọi tên tôi được không? Cách xưng hô này thật sự lỗi thời quá rồi.”

Phương Hạ thiếu…” Thấy Phương Hạ liếc xéo nhìn mình, Vương Kha vội vàng đổi giọng, “Phương Hạ, tôi dẫn cậu đến phòng của cậu.”

Vương Kha đi phía trước dẫn đường, Phương Hạ xách vali hành lý của mình đi theo sau lưng anh ta, ánh mắt rơi vào tấm lưng anh ta. Tại sao nhà họ Cảnh nhất định phải đưa cậu về làm người thừa kế, đây vẫn là một nghi vấn. Nếu Cảnh Văn Thu không chịu nói cho cậu biết, thì chắc chắn Vương Kha cũng không thể có câu trả lời. Một là Vương Kha cũng không biết nguyên nhân, hai là Vương Kha biết nhưng bị cấm không được nói, với tính cách có phần cứng nhắc của Vương Kha, dù là trường hợp nào, Phương Hạ cũng không thể có được câu trả lời. Cũng chính vì nghĩ đến điều này, trước đó trên đường đi cậu đã không hỏi Vương Kha, mà trực tiếp chọn hỏi Cảnh Văn Thu. Nhưng Cảnh Văn Thu không hợp tác, từ chối trả lời.

Phương Hạ thu hồi ánh mắt, chuyển sang nhìn xung quanh giếng trời, những lan can chạm khắc tinh xảo, tùy tiện hỏi: “Ngôi nhà này có lịch sử lâu đời rồi nhỉ?”

Chắc khoảng mấy trăm năm rồi.” Vương Kha quay đầu nhìn Phương Hạ một cái, bắt đầu nghiêm túc kể về lịch sử ngôi nhà cổ mà anh ta biết.

Tổ tiên của nhà họ Cảnh từng là một gia đình giàu có nổi tiếng ở địa phương. Nhà cổ của nhà họ Cảnh ban đầu được xây dựng thành hơn mười dãy nhà liên tiếp, cả gia tộc sống cùng nhau. Sau này khi chia gia sản, các chi nhánh không còn sống chung với con cháu dòng chính, số người ở dần ít đi. Lại do sự thay đổi của thời đại nên đã được cải tạo nhiều lần, hơn mười dãy nhà bị chia tách, đến nay nhà cổ của nhà họ Cảnh chỉ còn lại ba dãy.

So với trước đây, nhà cổ họ Cảnh đúng là đã thu hẹp đi nhiều, nhưng đặt vào thời điểm hiện tại, một căn nhà ba gian tuyệt đối không thể coi là nhỏ. Phòng của Phương Hạ được sắp xếp ở lầu hai phía đông của gian nhà thứ ba, Vương Kha dẫn cậu đến cửa phòng, đi mất khoảng năm sáu phút. Đừng thấy thời gian ngắn, nhưng cả hai người đều không phải chân ngắn, đi cũng không chậm, đủ thấy nhà cổ họ Cảnh rộng lớn đến mức nào.

Đưa Phương Hạ đến cửa phòng, Vương Kha giao chìa khóa cho cậu, xoay người định đi, lại bị Phương Hạ gọi lại.

Phương Hạ thiếu… Phương Hạ, cậu còn có việc gì sao?” Vương Kha hỏi.

Trong nhà này không còn ai khác sao? Tôi nói là ngoài tôi và anh, còn có bà Cảnh kia.” Từ khi bước vào cổng nhà cổ họ Cảnh, gặp Cảnh Văn Thu, đến giờ được Vương Kha dẫn đến tận gian nhà trong cùng ở lầu hai phía đông, cậu chỉ gặp hai người – một là Vương Kha, hai là Cảnh Văn Thu, những người khác đến bóng dáng cũng không thấy.

Xin lỗi, là tôi sơ suất quên nói với cậu.” Vương Kha áy náy nói, “Hiện tại trong ngôi nhà cổ này, ngoài cậu, tôi và lão phu nhân Cảnh ra, còn có chú Đồng, dì Trần và anh Đông. Hôm nay chú Đồng dẫn anh Đông đi ra ngoài rồi, dì Trần chắc đang bận ở bếp. Chú Đồng là quản gia, mọi việc trong nhà cổ cơ bản do chú ấy quản lý. Dì Trần chịu trách nhiệm nấu cơm giặt giũ các việc nhà, anh Đông chủ yếu phụ trách liên hệ đối ngoại. Bên nhà cổ họ Cảnh ngoài chúng ta ra, còn thuê không ít người, nhưng họ không ở đây.”

Đợi đã! Thuê không ít người, lại không làm việc ở nhà cổ, là giúp quản lý công ty của nhà họ Cảnh sao?”

Công ty của nhà họ Cảnh do người thuộc chi nhánh quản lý, người đang nắm quyền công ty là cậu hai Cảnh Trọng Mân của cậu, ông ấy là con em gái ruột của bà nội cậu, con trai thứ của Cảnh Thu Lan. Con trai lớn Cảnh Trọng Chí là gia chủ hiện tại, vốn năm nay cả nhà họ sẽ chuyển vào ở ngôi nhà cổ này, nhưng bây giờ cậu đã là người thừa kế, chắc họ sẽ không chuyển vào nữa…”

Tức là nhà cổ nhà họ Cảnh chỉ có người thuộc dòng chính mới được ở, đúng là phong kiến. Nhưng nghe có vẻ kỳ lạ, chi nhánh nắm quyền công ty, dòng chính lại chuyên trông coi nhà cổ? Mà trông coi một cái nhà lớn như vậy còn thuê cả một đám người, mà đám người đó lại không ở trong nhà cổ.

Đám người được thuê ở nhà cổ kia không quản lý công ty, vậy họ làm việc gì?”

Vương Kha im lặng, một lúc sau mới khô khốc nói với Phương Hạ, “Lão phu nhân Cảnh nói bây giờ vẫn chưa thể nói cho cậu biết.”

Lại là bây giờ chưa thể nói!

Phương Hạ nheo mắt lại, rồi cười, nửa đùa nửa thật nói: “Chẳng lẽ là việc làm ăn phi pháp gì sao?”

Không phải.” Vương Kha vội vàng phủ nhận, “Tôi còn có việc nên xuống trước đây đến giờ ăn tối tôi sẽ gọi cậu.”

Vương Kha xoay người chạy đi, Phương Hạ mất đi đối tượng để dò hỏi, đành mang theo mối nghi ngờ mới, lấy chìa khóa mở cửa phòng, xách vali hành lý vào nhà.

Bên ngoài nhà cổ họ Cảnh trông cổ kính, đâu đâu cũng thấy chạm khắc mái hiên cột kèo, nhưng nội thất bên trong phòng lại mang phong cách hiện đại. Sàn lót bằng gỗ thật, giữa phòng đặt một chiếc giường, đầu giường hướng ra cửa sổ, phía trong giường là tủ quần áo cửa lùa chạm trần, phía sau tủ quần áo còn có phòng thay đồ và phòng tắm.

Phương Hạ đổi giày đi vào nhà, nhét thẳng vali vào tủ quần áo, rồi nằm sấp xuống giường duỗi thẳng tay chân một lúc, lại ngồi dậy lấy điện thoại ra, gọi cho đại sư huynh Đan Nghĩa Xuân của cậu.

Alo? Sư huynh, viện phí của sư phụ nhận được chưa?” Bên kia Đan Nghĩa Xuân bắt máy, Phương Hạ liền đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Hả? Ồ! Viện phí… viện phí đã nhận được rồi.” Giọng điệu của Đan Nghĩa Xuân nghe có chút căng thẳng, khiến Phương Hạ cảm thấy hơi kỳ lạ.

Sư huynh, bên anh có chuyện gì sao? Giọng anh nghe có vẻ căng thẳng.”

Không có gì không có gì… khụ, chỉ là gần đây cổ họng không được tốt lắm?”

Tình hình của sư phụ thế nào rồi?” Phương Hạ dừng lại một chút, rồi hỏi tiếp.

Sư phụ vẫn khỏe, cậu không cần lo lắng đâu.” Đan Nghĩa Xuân nói, “Bên cậu thế nào? Người nhà họ Cảnh không làm khó cậu chứ?”

Em cũng ổn, họ bảo em về làm người thừa kế, có gì mà làm khó được em chứ?” Ngoại trừ cứ úp úp mở mở, kì quái, cái này bây giờ không thể nói, cái kia bây giờ không thể nói, có chút đáng ghét.

Nói chuyện với Đan Nghĩa Xuân một lúc, xác nhận tình hình của Mã Quảng Bình và việc tiền viện phí đã đến tài khoản, Phương Hạ liền cúp điện thoại. Tiện tay nhét điện thoại lại vào túi, rồi từ túi bên kia, móc ra chiếc hộp gỗ tử đàn chạm khắc đựng ngọc quyết kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play