Chương 10: Áo khoác da chồn 05
Tác giả: Mộc Sanh 
Editor: YingYing
Phương Hạ là người không giữ được nhiều chuyện trong lòng. Trước khi ngủ còn ra vẻ thám tử lừng danh, suy nghĩ về nguyên nhân đằng sau hành động bất thường của đại sư huynh khi từ chối cậu đến thăm sư phụ, thế nhưng chui vào chăn chưa bao lâu đã vô tư ngủ say. Tư thế ngủ của cậu duy trì sự nhất quán cao độ với tính cách của cậu, đều không an phận. Trước khi ngủ còn nằm thẳng ngay ngắn, ngủ rồi liền lăn lộn lung tung trên giường, rất nhanh cơ thể đã vẹo vọ song song với đường chéo của giường, chăn một nửa trượt xuống đất, chỉ còn một góc vắt ngang hông. Vạt áo ngủ bị vén lên, lộ ra bụng phẳng lì, mơ hồ có thể thấy đường nét cơ bụng, theo nhịp thở lên xuống nhịp nhàng.
Từ khi Phương Hạ quen với sự tồn tại của anh, mỗi tối Phù Cẩn đều có thể thấy cảnh tượng như vậy trên giường. Đây hẳn là tư thế ngủ quen thuộc của Phương Hạ, mấy đêm đầu ở nhà họ Cảnh là thuộc về chưa ngủ ngon, cái kiểu lăn lộn đủ kiểu này mới là dấu hiệu cho thấy cậu đã thả lỏng khi ngủ say. Cũng vì vậy, kỹ năng nghiệp vụ của cậu ta vô cùng thuần thục, dù lăn lộn thế nào, tuyệt đối sẽ không rơi xuống giường, hơn nữa - cái chỗ cậu ta chừa cho anh dù vô tình lăn qua, rất nhanh lại vô thức lăn trở về.
Phù Cẩn nhìn nửa giường Phương Hạ chừa cho hắn, khóe miệng khẽ cong lên, tâm trạng bỗng trở nên tốt hơn. Anh không cần ngủ, cái chỗ đó chừa lại anh cũng sẽ không thật sự qua ngủ, tất cả đều là dư thừa, giống như mỗi lần Phương Hạ ăn cơm đều chuẩn bị phần cho anh vậy. Thế nhưng, cái thái độ coi anh không khác gì người sống ấy, cảm giác lại cực kỳ tốt. Các đời gia chủ nhà họ Cảnh, không hề bạc đãi anh, nhưng thái độ của họ phần lớn là cung kính, xuất phát từ sợ hãi, xuất phát từ lợi ích, xuất phát từ dã tâm. Sự tốt của họ đối với anh, pha tạp quá nhiều lý do bên ngoài, đối xử tốt với anh cũng phần lớn không phải xuất phát từ chân tâm. Họ là người sống, mà anh là vong hồn, các đời gia chủ nhà họ Cảnh, đối với nhận thức này đều cực kỳ rõ ràng. Giữa họ và anh có một ranh giới, phân chia hai bên ở hai thế giới, là một cục diện rạch ròi.
Trước đây, Phù Cẩn không để ý, hơn nữa anh cũng không cảm thấy có gì không đúng. Phàm là người đời, gặp phải vong hồn tất nhiên tránh xa, người nhà họ Cảnh không phải người thường, họ hiểu rõ sự nguy hiểm khi giao tiếp với vong hồn, cho nên cẩn trọng đối đãi. Điều này không phải là không thể lý giải, nhưng không có nghĩa là anh thích cái kiểu đối xử khác biệt đó, từ trước đến nay, chỉ là đã  dần quen thuộc rồi mà thôi, nhưng cho đến 20 năm trước vô tình gặp một cục thịt nhỏ tên là "Phương Hạ".
Không sai, 20 năm trước, Phù Cẩn đã gặp Phương Hạ, trước khi mắt âm dương của Phương Hạ bị Cảnh Văn Thu phong ấn.
Năm đó, cha của Phương Hạ, Cảnh Trọng Tuyên, chết vì tai nạn xe cộ, Phù Cẩn chuyển sang do bà nội của Phương Hạ, Cảnh Văn Thu, trấn giữ. Cùng năm đó vào đầu đông, mẹ của Phương Hạ dẫn Phương Hạ mới ba tuổi đến nhà cổ họ Cảnh. Mẹ của Phương Hạ vào phòng trà nói chuyện với Cảnh Văn Thu, để Phương Hạ chơi một mình ở sân trong.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play