Ký sinh trùng: “……”
Hách Y Nhân và Sầm Phong rẽ vào một con hẻm nhỏ, Sầm Vưu Vưu dang hai tay ra, miệng phát ra tiếng “tang tang tang”, giới thiệu với Tiểu Tả: “Chỗ này chính là cửa hàng trái cây nhà ta đó.”
Khu vực này nằm ở ven biển của thành phố Hải Thị, đi dọc một con phố là đến các khu dân cư ven biển và khách sạn. Bên kia đường là biển cả, đứng trên phố có thể ngửi thấy mùi tanh mặn của biển nhưng do ngửi quen rồi nên Sầm Vưu Vưu đã không còn để ý đến nữa.
Cửa hàng trái cây này là do Sầm Phong mua từ mấy năm trước. Lúc đó, biển vẫn chưa phải là tài nguyên khan hiếm trong nước, về sau mấy con phố quanh cửa hàng đều được chính quyền quy hoạch thành khu du lịch nên việc buôn bán cũng khấm khá lên.
Hách Y Nhân mở cửa ra thì thấy đống thanh long thối rữa cùng đám giòi đỏ trắng bò loạn đầy đất, trái cây tích trữ không được xử lý, phần lớn đã hư thối bốc mùi. Bà chắn trước cửa, nói với Sầm Vưu Vưu: “Bảo bối ngoan, con đi sang bên kia mua thạch dừa ăn đi. Lúc mẹ tới có thấy tiệm của dì Phùng đang mở đấy.”
Thạch dừa nhà dì Phùng làm toàn dùng nguyên liệu thật, mỗi lần tới Sầm Vưu Vưu đều phải mua một phần, nếu ăn hết sức thì cô có thể ăn hết năm bát chỉ trong một hơi. Nghe vậy, cô không nghi ngờ gì mà quay đầu rời đi.
Vì vậy, cô không nhìn thấy hình ảnh một cái chân trần thò ra từ đống thùng xốp chất ở góc tường, đang nhẹ nhàng đong đưa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT