Tuyết rơi dày đặc, người qua đường xung quanh đều dừng chân trầm trồ kinh ngạc, cửa sổ đóng kín của tửu lầu cũng lần lượt bị đẩy ra, từng cái đầu thò ra ngoài, ai nấy đều vui vẻ, ngạc nhiên mà đưa tay ra hứng những bông tuyết bay.
Sinh Liên cầm ô đỏ đuổi theo, giơ cao tới đỉnh đầu hai người.
Ngu Cẩm đặt cằm lên vai nam nhân, hai tay ôm lấy cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Nếu là lúc này ở Linh Châu thì tuyết đã dày đến dát vàng đắp ngọc rồi, trên đường chắc chắn phải phủ một lớp dày, đến mùa xuân e là còn chưa tan hết, ngày cũng rơi, đêm cũng rơi, rơi đến nỗi người ta chẳng buồn nhìn nữa.”
Nàng buồn bực nói tiếp: “Đến mùa đông thì thắt lưng của phụ thân sẽ đau ngay còn a huynh lại không sợ lạnh chút nào.”
Đây là lần đầu tiên Ngu Cẩm không ở Ngu gia vào mùa đông nếu nói không nhớ nhà thì không phải, vốn dĩ nàng cảm thấy không sao, chỉ là ngày tuyết vốn luôn hợp để người ta sầu xuân bi thu, khó tránh khỏi khiến nàng dấy lên nỗi hoài niệm.
Thẩm Khước khẽ hất nàng lên một chút, nói: “Nếu nàng không ngại đường xóc nảy, chúng ta về Linh Châu ăn Tết, được không?”
“Hả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT