Mực đen đậm, trời dần tối, tiếng ồn ào sôi sục, náo nhiệt dường như đạt đến đỉnh điểm.
Ngu Quảng Giang không chịu nổi xấu hổ, quăng một câu: “Đứng đờ ra đó làm gì, Nhị cô nương say rượu nói bậy nói bạ, còn không mau đưa người về phòng.” Rồi lấy cớ hàn huyên với bạn cũ, vội vã ra sân trước uống rượu, thậm chí không dám nhìn thẳng Nam Kỳ Vương bên cạnh.
Thẩm Khước nghiêng người tiễn Ngu Quảng Giang đi, sau đó nhìn về phía phòng bên.
Thực ra rượu trên bàn nữ khách lúc nãy không phải loại nồng dễ say, nhưng Ngu Cẩm từ nhỏ đã không chịu được rượu, dù là rượu hoa quả, uống nhiều cũng có thể say mềm.
Nếu say mê man cũng đã đành, nhưng nàng thường yên lặng nằm một lúc, đợi có sức lại bắt đầu quậy phá, quậy đến kiệt sức mới chịu ngủ, khiến Sinh Liên hầu hạ rất khổ sở.
Sinh Liên sốt ruột kéo tay ôm cột của tiểu thư, khẽ dỗ: “Tiểu thư, chúng ta về phòng thôi.”
Ngu Cẩm lắc đầu, trán dựa vào cột, nằng nặc: “Sách của ta đâu? Ngươi hứa mang sách đưa cho ta, sao còn không đi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT