Đúng như lời Thẩm Khước nói đêm qua. Nơi đây điều kiện ăn ở thực sự đơn sơ. Mặc dù phủ Thứ Sử đã hết sức trọng đãi huynh muội Ngu gia nhưng rốt cuộc vẫn là tâm có thừa mà lực không đủ. Bữa trưa cũng chỉ là tạm bợ với canh và vài món rau đơn giản.
Nghe nói mấy ngày trước, khi lương thực từ Linh Châu chưa tới, Thứ sử phu nhân đã quyết định mở kho phát lương. Phần lớn lương thực trong phủ được dùng để cứu tế bách tính. Nếu không cũng không đến nỗi thiếu thốn thế này.
Nhưng Ngu Cẩm lại không hề kén chọn.
Sau khi ăn hai múi quýt để khai vị, nàng lại uống thêm vài thìa canh nóng mà Thẩm Khước đút cho, cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Nàng chống cằm nhếch môi cười. Nếu sau lưng có một chiếc đuôi, có lẽ nó đã vẫy lên tận trời xanh.
Thẩm Khước khựng lại trong giây lát, vô thức xoa nhẹ mái tóc đen nhánh của Ngu Cẩm.
Ngu Cẩm ăn gần no mới nhận ra bên cạnh mình đã không còn ai ngồi, liền nghi hoặc hỏi: “A huynh của ta đi đâu rồi?”
Nàng nhìn xuống bát cơm chưa động đũa, nói: “Huynh ấy không dùng cơm sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT