Thẩm Miểu cũng không nghĩ tới, trên đời này người họ Tạ nhiều đếm không xuể, nào ngờ Tạ gia mà nàng đến lại chính là nhà của đôi thiếu niên chủ tớ nàng gặp phải trên thuyền. Nàng cũng cảm thấy duyên phận thế gian thật khó nói rõ, trong lòng tràn đầy cảm giác kỳ diệu. Khi Tạ Kỳ đến gần, nàng lập tức cong cong hai mắt, cười nói: “Chào Tạ Cửu ca, cảm ơn ngài đã tặng táo dại, giúp chuyến đi của ta thêm nhiều phần tư vị.”
Lá thư để lại ấy, Thẩm Miểu vẫn còn cất dưới đáy rương, không vì điều gì cả, chỉ là chữ viết quá đẹp, nàng thật sự không nỡ vứt đi.
Còn túi táo dại kia… Tạ Kỳ cũng chợt nhớ lại.
Hắn đến Kim Lăng để tìm cổ tịch, nên đã rong ruổi khắp nội thành lẫn ngoại ô, nhưng vận rủi của hắn quả thật không nhỏ, trên đường đi liên tiếp gặp chuyện ngoài ý muốn. Túi táo dại đó là khi hắn lên núi tìm một vị ẩn sĩ đại nho, trước là trượt chân lăn xuống dốc núi, sau lại bị chó hoang đuổi suốt một đường, còn phải cõng theo Nghiên Thư đang khóc lóc thảm thiết, sau đó mới tìm thấy được một dòng suối.
Lúc đó, hắn vô cùng thê thảm, miệng lưỡi khô khốc, còn Nghiên Thư thì bị dọa đến mức run chân, cũng chỉ có thể vén áo lên đến tận eo, tự mình trèo cây hái quả, lót dạ cho đỡ đói.
Nào ngờ lại giẫm gãy cành cây…
Hắn ngã xuống lớp lá mục và cành khô dày bên dưới, Nghiên Thư lại sợ hãi kêu lên, lộn nhào chạy tới, trước tiên là sờ tay chân hắn, rồi lại sờ cổ hắn, cứ như sợ hắn ngã chết. Nhưng hắn thì nằm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn lên, thấy cả cây táo dại vì mình mà rơi rụng lả tả, trời chiều ráng đỏ vạn dặm, núi non ánh vàng rực rỡ, mây lững lờ trôi qua đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT