Thẩm Miểu càng khóc càng to, nhưng vẫn nói ra từng chuyện một cách rõ ràng, nàng kể ra những bất công và hà khắc mà Tế ca và Tương tỷ phải chịu đựng ở nhà Thẩm đại bá: Suốt ba năm hai người không có lấy một bộ xiêm y mới, đã vậy còn bị bá mẫu sai đi đốn củi gánh nước như tôi tớ, họ không hề cho Tế ca đi học tiếp, thậm chí bị đuổi khỏi nhà không mang theo quần áo, suýt nữa thì chết đói chết rét giữa đống đổ nát.
Những lời Thẩm Miểu nói không có gì là oan uổng cho Thẩm đại bá, bởi vậy Tế ca và Tương tỷ đều bị tiếng khóc lóc kể lể đầy đau khổ và bi thương của nàng lây nhiễm, mất đi cha nương và a tỷ, những khoảnh khắc luôn phải nhìn sắc mặt bá mẫu mà sống trong ba năm nay, dường như lại hiện lên trước mắt họ.
Tế ca cố gắng kìm nén nhưng cuối cùng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống.
Tương tỷ thì ngửa đầu lên khóc lớn.
Vì thế Thẩm Miểu dứt khoát buông cánh tay Thẩm đại bá ra, cảnh tượng đau xót này khiến những người xung quanh cảm thấy rất đau lòng, thậm chí còn có người phụ họa: "Ngươi xem ngươi làm bá phụ, ăn mặc gọn gàng xa hoa, còn chất tử chất nữ của mình lại ăn mặc rách rưới thế này! Chậc chậc…”
Còn có hàng xóm ở bên cạnh chấu đầu ghé tai lại với người khác, nhỏ giọng nói thầm: "Ta nói như thế nào mà mấy ngày nay không thấy hai đứa nhỏ Thẩm gia thì ra là bị đuổi ra ngoài, thật sự quá đáng thương rồi!"
Mặt Thẩm đại bá đã biến thành màu gan heo, ông hoảng hốt không thôi, không dám nhìn ánh mắt khinh thường của hàng xóm xung quanh mà chỉ biết “ôi chao ôi chao” rồi tiến lên kéo ba tỷ đệ Thẩm Miểu vào hậu viện: "Vào trong rồi nói, vào trong rồi nói...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play