Nữ chính có ba kiếp: kiếp thứ nhất là thần nữ, kiếp thứ hai là nữ tướng quân, kiếp thứ ba là minh tinh vạn người mê.
Ba kiếp đều là hình ảnh thu nhỏ của “Thiên Hạ”.
Nàng là Thiên Hạ, mà Thiên Hạ cũng chính là nàng.
Phim ngắn chủ yếu thể hiện bố cục biến hóa khôn lường và khí thế không kiềm chế của “Thiên Hạ”.
Phim ngắn đại ngôn lần này dài hai mươi phút, Tập đoàn Ích Chu đã "đo ni đóng giày" riêng cho cô. Đội ngũ đạo diễn và sản xuất được mời đều thuộc hàng đầu trong ngành.
Minh Kiều nghe xong, quả thật rất thích.
Đối với công việc, cô luôn hy vọng được hợp tác với những đội ngũ càng chuyên nghiệp càng tốt, mà Dư Tẫn Thành, không nghi ngờ gì, có thể cung cấp điều kiện đó.
Sau khi tổ trưởng hạng mục trình bày xong, Vệ Hoa gật đầu nói:
“Thay mặt công ty chúng tôi, xin gửi lời cảm ơn đến Ích Chu vì đã lựa chọn Minh Kiều làm người phát ngôn. Cô ấy sẽ không khiến các vị có mặt ở đây thất vọng.”
Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía Minh Kiều.
Cô lười biếng chống cằm, đôi mắt chớp chớp, nhận được ánh mắt ra hiệu của chị Vệ — như thể đang nhắc: “Mau nói gì đi!”
Minh Kiều buông tay, ngồi thẳng dậy, mỉm cười nói:
“Cảm ơn Ích Chu đã lựa chọn, tôi sẽ làm tốt.”
Dư Tẫn Thành nhướng mày, nhạt nhẽo liếc nhìn cô một cái, rồi thu hồi ánh mắt, nói:
“Giờ nói về việc quay chụp đi.”
Nhiếp ảnh gia trình bày ý tưởng của mình, đạo diễn cùng đội ngũ cũng đưa ra một vài đề xuất.
Dư Tẫn Thành phân tâm nhìn về phía Minh Kiều, thấy cô đang rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì, giống như không tập trung nghe.
Anh nhíu mày.
Chờ mọi người nói xong, người đàn ông đưa ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn trước mặt Minh Kiều. Cô ngẩng đầu nhìn hắn:
“Dư tổng có chuyện gì sao?”
Dư Tẫn Thành hỏi:
“Cô nghe nghiêm túc sao?”
Minh Kiều gật đầu.
“Nói xem cô đã nghe được những gì.”
Sắc mặt Minh Kiều trầm xuống.
Dư Tẫn Thành híp mắt:
“Có phải là quên rồi, hay căn bản là không nghe?”
Cô lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt đào hoa hơi cong, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra chút không kiên nhẫn:
“Dư tổng, tôi nghĩ mình đến đây để làm người phát ngôn, không phải để làm trợ lý riêng cho Dư tổng. Dư tổng cũng không cần tôi phải nhắc lại lời của họ đâu.”
Minh Kiều mỉm cười:
“Như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy, ngài đang cố tình làm khó tôi.”
Với một người theo kiểu "Phật hệ" như Minh Kiều, một hơi nói nhiều như vậy đã là rất khó rồi.
Dư Tẫn Thành nhìn cô một lúc, nhưng lại không so đo việc Minh Kiều phản bác.
Những người khác trong phòng thì đều sửng sốt, họ dĩ nhiên nhận ra Dư tổng có phần đang nhằm vào Minh tiểu thư, chỉ là không ngờ rằng vị Minh tiểu thư này, vốn có vẻ lười nhác, lại có thể phản ứng lại — mà không chỉ phản ứng, Boss lớn lại còn không phản bác lại, điều này có chút không giống phong cách thường ngày của anh.
Mỗi người mang một tâm tư khác nhau, buổi thảo luận về công việc quay chụp cũng kết thúc.
Thời gian quay cho đoạn phim đại ngôn cũng được ấn định, vào sáng sớm ngày kia.
Minh Kiều không muốn ở lại Ích Chu quá lâu, sau khi rời khỏi văn phòng, tổ trưởng hạng mục tìm Vệ Hoa nói một số chuyện, để Phương Phi và Hoắc Á đưa Minh Kiều xuống tầng trước.
Cùng chờ thang máy còn có Dư Tẫn Thành, Phương Phi và Hoắc Á âm thầm đứng chắn hai bên, bảo vệ Minh Kiều ở giữa.
Hắn liếc nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng ở giữa, đột nhiên lên tiếng:
“Hai người các cô đi chuyến thang máy sau.”
Hoắc Á và Phương Phi: ???
Minh Kiều cũng hơi ngớ ra. Khi thang máy mở ra, Dư Tẫn Thành kéo cô vào trong.
Cô khó hiểu nhìn anh, ngẩng đầu hỏi: “Dư tổng muốn làm gì?”
Dư Tẫn Thành buông tay ra: “Thoả mãn cô.”
Thoả mãn cái gì?
Thoả mãn là cùng anh đi thang máy sao?
Minh Kiều cảm thấy anh có bệnh, mà đã có bệnh thì nên chữa sớm một chút!
Cô lùi về phía sau:
“Dư tổng, giữa chúng ta chỉ là hợp tác, tôi rất rõ ràng, cũng mong ngài rõ ràng.”
Dư Tẫn Thành nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cô gái vẫn đang lùi bước, không hiểu sao lại thấy có chút bực bội:
“Không rõ ràng chính là cô.”
Minh Kiều lại càng nghi hoặc.
Cô nhận ra mình thật sự không hiểu nổi tư duy của Dư Tẫn Thành.
Vốn không phải kiểu người thích giải thích, cô lười nói thêm với anh, nên chọn im lặng.
Nhưng Dư Tẫn Thành lại xem sự im lặng đó là đồng ý.
Trong mắt hắn hiện lên vài phần hiểu rõ, kiểu phụ nữ như thế này, anh đã sớm đoán được tâm tư.
Chỉ là, cô lại không quá giống những người phụ nữ khác. Cụ thể khác ở đâu thì Dư Tẫn Thành vẫn chưa hiểu rõ, chỉ cảm thấy có rất nhiều điểm không giống. Hơn nữa, anh cũng không thấy chán khi ở bên cô.
Minh Kiều cúi đầu xem điện thoại, dường như đang lướt Weibo.
Dư Tẫn Thành nhìn nghiêng gương mặt cô, đột nhiên lấy điện thoại cô, liếc một cái đã thấy một bình luận bắt mắt trên Weibo:
“A a a a a a a Kiều Nhi của chúng ta đẹp quá! Muốn ngủ cùng!!”
Là bài Weibo cô vừa đăng sau khi hoàn thành một bộ phim, trong ảnh Minh Kiều đang ngồi trong bồn tắm phủ đầy hoa hồng, hai vai hơi để lộ, mái tóc đen được búi lỏng bằng một cây trâm.
Gương mặt lười biếng mà tuyệt đẹp, ánh mắt thì không còn vẻ lười biếng như thường ngày, mà mang theo bảy phần công kích, ba phần khiêu khích.
Lúc này Dư Tẫn Thành mới chú ý, trước mặt cô là một nam nhân mặc đồ đen — là nhân vật trong vở kịch.
Anh không hiểu rõ lắm về phim truyền hình, ngày thường cũng chẳng xem mấy thứ này, nhưng bức ảnh này lại khiến anh cau mày thật chặt, bỗng dưng cảm thấy tâm phiền ý loạn một cách khó hiểu.
Minh Kiều lười biếng nhìn anh, không hiểu vì sao sắc mặt người đàn ông này lại đột nhiên trầm xuống như vậy.
Sau đó, Dư Tẫn Thành lưu số điện thoại của mình vào máy cô, rồi gọi sang máy mình để lưu số, sau đó trả điện thoại lại cho cô:
“Cho cô.”
Minh Kiều: “…………?”
“Làm gì vậy?” cô hỏi.
Dư Tẫn Thành đáp:
“Là số của tôi. Cô yên tâm, tôi về sẽ lưu số của cô lại.”
Cô cảm thấy mình không còn gì để nói.
Thật sự không hiểu nổi tư duy của vị đại lão bản này.
Khoan đã……
Minh Kiều cười hỏi: “Dư tổng, anh không phải đang nghĩ tôi đang cố tình quyến rũ anh chứ?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Dư Tẫn Thành hơi nheo mắt: “Lần trước cô trang điểm xinh như vậy, lần này cũng trang điểm xinh như vậy, chẳng lẽ không phải là để quyến rũ tôi?”
Minh Kiều bỗng bật cười, Dư Tẫn Thành nghiêm túc khen cô xinh đẹp như vậy… thế mà lại có chút… đáng yêu?
Thang máy đến tầng một, cửa chậm rãi mở ra.
Minh Kiều bước ra ngoài đầu tiên, quay đầu mỉm cười nói: “Dư tổng hiểu lầm rồi, tôi không có ý định quyến rũ anh. Tạm biệt.”
Sắc mặt Dư Tẫn Thành trở nên u ám.
Cười với anh xinh đẹp như vậy, còn nói không phải là quyến rũ!
Hắn cố tình lờ đi việc nhịp tim đang đập nhanh, mặt lạnh, đi thang máy trở lại tầng 58