Khi thời gian quay chụp cho hợp đồng đại ngôn của Ích Chu được quyết định, Minh Kiều cũng nhận được thông báo. Bởi vì 'Thiên Hạ' lần đầu tiên sử dụng nữ minh tinh làm gương mặt đại diện, phía công ty của Ích Chu đã cử tổ trưởng phụ trách hạng mục đến thương thảo công việc quay chụp trước.
Phương Phi và Hoắc Á nghe nói về chuyện ký hợp đồng hôm đó thì ấn tượng với Dư Tẫn Thành xấu đến cực hạn.
Lần này, để bàn bạc về phương án quay chụp đại ngôn, người đại diện cùng hai trợ lý đều đi theo.
Hiện tại đang giữa hè, thời tiết oi ả. Minh Kiều mặc một chiếc áo sơ mi lụa tơ tằm màu xanh biếc, phối cùng váy ngắn màu trắng. Mái tóc xoăn đen buông xõa mềm mại, rũ xuống tới lưng quần, tôn lên vòng eo cong cong. Nhờ tỷ lệ cơ thể cân đối, đôi chân cô vừa dài, vừa thẳng lại thon, trang điểm nhẹ nhàng mà vẫn cuốn hút.
Nhìn cô, Hoắc Á không nhịn được cảm thán: “Chị em à, trông chị quý phái quá trời!”
Minh Kiều sở hữu gương mặt vừa yêu kiều lại thoát tục, dù chỉ khoác một chiếc áo vải thô cũng đẹp đến nghẹt thở.
Cô khẽ mím môi cười, giọng nói dịu dàng: “Hoắc Á, lần trước chai rượu trái cây em mua cho chị bao nhiêu độ vậy? Tác dụng đến chậm nhưng rất mạnh.”
Hoắc Á khẽ giọng trách nhẹ:
“Đó là rượu trái cây mẹ em ủ đó, mạnh hơn mấy loại bán ngoài thị trường nhiều đấy. Chị uống bao nhiêu rồi?”
Minh Kiều mặt không biến sắc, lắc đầu nói dối:
“Không nhiều lắm.”
Hoắc Á nhướng mày:
“Không nhiều là tốt rồi. Tửu lượng của chị vẫn nên uống ít thôi.”
Một tiếng sau, Tập đoàn Ích Chu cũng đã đến.
Tổ trưởng phụ trách hạng mục đã chờ sẵn ở tầng 1 công ty. Thấy người đến, anh nhanh chóng đưa họ lên phòng họp nghiên cứu và thảo luận ở tầng 30.
Dư Tẫn Thành lúc đó cũng đang ở tầng 1, đang nghe vài giám đốc báo cáo công việc. Thoáng nhìn thấy Minh Kiều đi vào, ánh mắt anh dừng lại ở đôi chân dài trắng nõn của cô, lông mày khẽ nhíu.
Ánh mắt anh di chuyển lên trên, đúng lúc bắt gặp Minh Kiều đang cười đùa với trợ lý.
Cô gái cười rạng rỡ, đẹp đến mức khiến người ta động lòng. Đôi mắt đào hoa khẽ cong lên, còn mang theo chút hồn nhiên đáng yêu của thiếu nữ.
Dư Tẫn Thành không khỏi suy nghĩ: làn da của cô gái này trắng đến thế, đôi môi vì cái gì mà đỏ như vậy…?
“Dư tổng? Dư tổng……”
Một vài giám đốc đang báo cáo không rõ có nói sai điều gì hay không, chỉ thấy lông mày Dư tổng càng ngày càng nhíu lại.
Dư Tẫn Thành hoàn hồn, phân phó thêm vài câu liên quan đến công việc, sau đó nhanh chóng rời đi.
Trên đường đi, anh hờ hững hỏi:
“Cô gái đó, sao lại xuất hiện ở đây?”
Trợ lý Tằng tự nhiên hiểu rõ nguyên nhân khiến sếp vừa rồi thất thần, nghiêm túc đáp:
“Hôm nay là buổi họp bàn trước buổi quay chụp của đại ngôn.”
Dư Tẫn Thành khẽ “ừ” một tiếng.
Trợ lý không đoán được ý của anh.
Khi đến văn phòng, Dư Tẫn Thành lại có thái độ khác thường, anh gạt chồng văn kiện rườm rà ra, lấy tài liệu của người phát ngôn Minh Kiều. Ngồi trên ghế làm việc, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên tấm ảnh nữ minh tinh với phong thái quyến rũ—— Minh Kiều.
“Bảo họ lên tầng 58 để bàn bạc.”
“Dư tổng cũng muốn tham dự sao?”
Tầng 58 gần như là không gian riêng biệt của Dư Tẫn Thành trong tòa nhà này, rất hiếm khi có người khác được phép đặt chân tới.
Lần trước, việc Dư Tẫn Thành lựa chọn tiếp đón Minh Kiều tại đây đã khiến không ít người bất ngờ.
Anh liếc nhìn trợ lý Tằng: “Thế nào? Tôi không thể tham dự sao?”
Trợ lý Tằng xấu hổ, gật đầu: “Đương nhiên là được. Tôi sẽ gọi điện ngay.”
Phòng họp ở tầng 30 đã chuẩn bị xong xuôi trà bánh và đồ ngọt. Công ty lớn tiếp đón khách cũng chu đáo và chuyên nghiệp.
Lúc tổ trưởng hạng mục đang chuẩn bị giới thiệu phương án quay chụp cho Minh Kiều, thì thư ký bước vào, cúi người nói gì đó vào tai anh ta.
Tổ trưởng hạng mục gật đầu, nhìn về phía Minh Kiều:
“Xin lỗi Minh tiểu thư, tổng giám đốc Dư muốn đích thân tham dự buổi thảo luận về kế hoạch quay chụp lần này. Ngài ấy đang đợi chúng ta ở tầng 58, chúng ta lập tức lên, Dư tổng thích trực tiếp gặp mặt.”
Dáng vẻ anh ta mang theo chút sợ hãi không giấu được, rõ ràng trong lòng nhân viên công ty, Dư Tẫn Thành không phải vị sếp dễ gần. Minh Kiều thì lại không để tâm, nói chuyện ở đâu, với ai, cũng như nhau. Cô thản nhiên gật đầu.
Dư Tẫn Thành đang xem được một nửa tư liệu về Minh Kiều thì tổ trưởng hạng mục đã đưa người tới.
Minh Kiều cùng đoàn đội đứng chờ bên ngoài, tổ trưởng hạng mục đi vào báo cáo. Không lâu sau, Dư Tẫn Thành liền bước nhanh ra.
Giống như lần gặp trước, người đàn ông vẫn là âu phục giày da, lạnh lùng và tự phụ. Hắn lạnh nhạt liếc nhìn Minh Kiều một cái, rồi đi trước dẫn đường. Khi đi ngang qua bên cạnh cô, đột nhiên hạ giọng nói:
“Đi theo.”
Minh Kiều không hề sợ hãi, đi theo sau anh.
Trợ lý Tằng bất ngờ phát hiện, tổng giám đốc Dư – luôn bước đi như gió vậy mà lại thả chậm bước chân, dường như đang đợi Minh Kiều lười biếng đi phía sau.
Anh âm thầm kinh ngạc, cẩn thận nhớ lại, hình như từ lần đầu tiên gặp Minh tiểu thư, Dư tổng đã có vài thay đổi rất nhỏ. Tuy nhiên, anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đại Boss đặc biệt coi trọng hợp đồng đại ngôn lần này.
Khi đến phòng họp, Phương Phi và Hoắc Á bị cảnh tượng trước mắt dọa đến sững sờ. Phòng họp này lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, không biết có thể chứa được bao nhiêu người, cảm giác chỉ cần nói một câu cũng sẽ vang vọng lại.
Dư Tẫn Thành ngồi ở vị trí chủ tọa, tùy ý cởi nút áo vest, cà vạt cũng nới lỏng, nhàn nhạt liếc nhìn Minh Kiều:
“Ngồi đi.”
Minh Kiều chọn ngồi cách anh hai ghế.
Dư Tẫn Thành nhướng mày:
“Ngồi lại đây.”
Minh Kiều: ?
Cô lễ phép mỉm cười nói:
“Không sao, tôi ngồi đây vẫn nghe rõ Dư tổng nói chuyện.”
“Cô ngồi xa như vậy, tôi nói chuyện rất mệt.”
Mọi người: …………
Vậy bình thường ngài họp kiểu gì vậy…?
Minh Kiều lười tranh cãi, liền đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Dư Tẫn Thành nhàn nhạt quan sát cô, với kiểu "lạt mềm buộc chặt" này, anh rất hiểu rõ. Anh sẽ không để mọi chuyện theo ý cô, cũng sẽ không cho cô cơ hội giở trò, vì thế đặt cô ngồi bên cạnh để tiện giám sát vẫn là tốt hơn.
Minh Kiều không hề hay biết anh lại tự suy diễn ra một màn "lạt mềm buộc chặt" như vậy. Nếu biết, e rằng cô cũng không nhịn được mà trợn trắng mắt.
Tính cách cô vốn tùy ý, tư thế ngồi có phần lười nhác, nhưng không khiến người ta cảm thấy thô lỗ hay thiếu phép tắc, ngược lại còn toát ra một vẻ đẹp riêng. Dư Tẫn Thành liếc nhìn cô vài lần, lông mày khẽ nhíu.
Anh liếc nhìn mấy nam trợ lý trong phòng, thấy bọn họ không ai nhìn về phía Minh Kiều, lúc này lông mày mới giãn ra.
Nhưng mà, người phụ nữ này tại sao lại tùy tiện như vậy, sự muốn quyến rũ hắn như vậy?
Sau khi nhiếp ảnh gia và các tổ khác đều đã có mặt đầy đủ, tổ trưởng hạng mục bắt đầu giới thiệu phương án quay chụp lần này.
Dự án lần này là một công cụ tìm kiếm mang khí thế mạnh mẽ, tên là “Thiên Hạ”. Phía Ích Chu luôn quảng bá sản phẩm một cách rộng rãi và không tiếc tay, nên chủ đề quay lần này cũng hướng tới phong cách đại khí, hoành tráng.