Vào lúc này, ngoài viện mồ côi:
Cảnh vật bên ngoài vẫn nhộn nhịp với không khí sáng sớm, nhưng trong đầu Dạ Minh lại hoàn toàn không yên tĩnh. Cậu cứ mãi nghĩ đến lời nói của Lục Tĩnh, và những suy nghĩ về Chu Hạo lại ùa về. Làm sao mà không nhớ được những ký ức ngày xưa chứ? Dù có muốn gạt bỏ chúng đi, nhưng khi nhìn thấy những hành động quan tâm từ Chu Hạo, mọi thứ như bị kéo về. Cậu đã sẵn sàng đón nhận sự quan tâm đó chưa? Hay sẽ tiếp tục lạnh lùng như một cái vỏ bọc?
Đúng lúc này, Chu Hạo xuất hiện. Anh đến viện mồ côi mà không báo trước. Dạ Minh chưa kịp phản ứng, thì Lục Tĩnh đã nhìn thấy anh. Không để lỡ cơ hội, anh ta liền bước tới, không quên trêu đùa.
“À, không phải là anh Chu Hạo đó sao? Cậu ta luôn được mọi người nhớ tới, không phải sao, Tiểu Dạ?”
Dạ Minh quay người lại, gương mặt không thay đổi, nhưng trong lòng cậu có một cảm giác kỳ lạ. Cậu không ngờ là cuộc gặp này lại đến nhanh như vậy. Lục Tĩnh, như thể đã nhìn ra sự bối rối của Dạ Minh, lại càng thêm mạnh bạo.
“Chu Hạo, có vẻ như Tiểu Dạ vẫn chưa tha thứ cho anh nhỉ?” Lục Tĩnh trêu chọc, giọng nói đùa bỡn nhưng đầy sự chú ý vào mọi động thái của Dạ Minh.
Chu Hạo nhìn về phía Dạ Minh, đôi mắt anh trầm ngâm. Nhưng rồi anh nở một nụ cười nhẹ, có phần dễ chịu, như thể không quan tâm đến sự chọc ghẹo của Lục Tĩnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play