Đêm buông xuống, tấm rèm nhung dày phủ kín cửa sổ căn phòng rộng lớn nơi thủ đô, nhưng chẳng thể che nổi sự lạc lõng và ngột ngạt đang chèn chặt lồng ngực Chu Hạo.
Anh nằm xoay lưng lại với ánh đèn ngủ vàng nhạt, ánh mắt mở trừng, nhìn chằm chằm vào bức tường trống trước mặt. Đêm đầu tiên bị cấm túc trong căn biệt thự lớn này, với cái danh “cháu trai trưởng của nhà họ Chu”, anh chẳng cảm thấy tự hào gì, chỉ thấy lạc lõng, trống trải đến nghẹt thở.
"Giờ này, em tỉnh lại chưa?"
"Có ai ở bên em không? Em có buồn vì anh không nói lời nào mà đi không?"
"Em có giận anh không? Hay... đã quên anh rồi?"
Hàng loạt suy nghĩ không đầu không cuối như cơn lốc cuốn lấy đầu anh, không cách nào ngăn lại. Ánh mắt Chu Hạo dần tối sầm, không phải vì buồn, mà vì tức — tức bản thân yếu đuối đến mức chẳng thể bảo vệ được điều mình muốn giữ lấy.
Anh nhớ dáng vẻ nhỏ nhắn, miệng nói lỗ mãng nhưng luôn âm thầm quan tâm anh; nhớ giọng nói nũng nịu giả vờ đại ca nhưng lại thẳng thắn hơn bất kỳ ai; nhớ ánh mắt lấp lánh tinh quái khi nhìn anh nói: “Từ giờ, anh là người của tôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play