Giang Tử An ngẩn người một lúc lâu mới nói: "Nhưng em chẳng có gì cả, anh hai chị hai anh có đồng ý không?"
Hàn Kiến Vũ tức đến muốn đá cho thằng nhóc này một cái, nghiến răng nói: "Mẹ kiếp nhà cậu có chút tự tin vào bản thân được không? Cứ nói như cậu, thì tôi cũng đáng đời độc thân đến giờ mới phải. Tôi chỉ nhắc cậu một câu, nếu có ý với Bảo Quyên thì đi tìm người đến nhà hỏi cưới, nếu không có thì đừng hại cháu gái nhà tôi, cẩn thận tôi xử lý cậu."
Giang Tử An vẫn có vẻ hơi ngơ ngác, Hàn Kiến Vũ lại nhắc thêm một câu: "Trên đời này không có chuyện con gái nhà người ta chủ động tìm mối đến nhà trai hỏi cưới, cậu có hiểu không? Muốn lấy vợ thì phải học cách mặt dày, chủ động tấn công."
Mãi cho đến khi chiếc xe của Hàn Kiến Vũ đi khuất bóng, Giang Tử An mới dường như hiểu ra điều gì đó, lại cảm thấy không thể nào. Hàn Bảo Quyên chí khí cao như vậy, sao cô ấy có thể để mắt đến mình?
Ngay cả Triệu Minh của nhà họ Triệu ở Triệu Gia Thôn cô ấy còn không vừa mắt! Thì mình là cái thá gì chứ?
Hàn Kiến Vũ mang con theo vợ vào thành phố tỉnh, mẹ Hàn ở trong thôn lưng lại thẳng tắp rồi, nói chuyện cũng có khí thế hẳn lên. Tại sao ư? Lúc Hàn Kiến Vũ và Hoắc Thanh Thanh đi đã để lại một phần lương thực trong nhà cho hai ông bà, mẹ của Hoắc Thanh Thanh còn mang đến cho họ một ít tem phiếu lương thực và tem phiếu vải các loại.
Sân nhà họ Hàn có rất nhiều người sang nhà chơi, có một bà chị em già nói với mẹ Hàn: "Đợi sau này lão Tứ nhà bà phát đạt rồi chắc chắn sẽ đón hai ông bà lên thành phố hưởng phúc."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play