Trương Quốc Hoa đeo ba lô, ôm chút hy vọng mong manh đến văn phòng thanh niên trí thức của công xã để làm thủ tục hồi hương. Cán bộ công xã xem hồ sơ xong liền hỏi:
“Thư tiếp nhận và giấy chứng nhận bố trí của tỉnh đâu?”
Trương Quốc Hoa đưa ra một bao thuốc, nói:
“Đồng chí, cha tôi là lãnh đạo trong nhà máy, chỉ tiêu đều ưu tiên cho con cái nhà khác, bảo tôi về nhà chờ cơ hội trước. Anh giúp tôi làm trước thủ tục đi, yên tâm, sau này không thiếu phần anh đâu.”
Trương Quốc Hoa đúng là loại người sinh ra để "kiếm ăn bằng cái miệng".
Cán bộ công xã từ chối bao thuốc lá, nói:
“Đồng chí Trương, bây giờ công việc trong thành phố khó kiếm, thanh niên thất nghiệp đã hồi hương thì ngày nào cũng gây rối, ở trên siết rất chặt. Không có giấy tiếp nhận, tôi không dám làm thủ tục cho cậu, làm là phải chịu trách nhiệm pháp lý đó. Cậu từ đâu đến thì về lại chỗ đó, ngoan ngoãn chờ cơ hội đi.”
Trương Quốc Hoa tức tối quay lại Hàn Gia thôn, định hỏi tội Hoắc Thanh Thanh, nhưng vừa đến nơi lại chùn bước. Hàn Gia anh em đông đúc, người anh thứ hai còn là cán bộ đại đội, Hàn Kiến Vũ nổi tiếng là kẻ cứng đầu trong vùng.
Nếu dám gây chuyện ở Hàn Gia, chắc chắn sẽ bị đánh, thậm chí còn bị đưa đi lao động cải tạo.
Buổi tối, sau khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ, Hoắc Thanh Thanh hỏi Hàn Kiến Vũ:
“Ngày mai vẫn là chúng ta nấu cơm sao?”
Hàn Kiến Vũ đáp:
“Hôm nay là ngày thứ ba, mai đến lượt nhà lão Ngũ rồi. Sao thế?”
Hoắc Thanh Thanh nói:
“Ngày mai anh có thể xin nghỉ một hôm không? Em muốn lên huyện mua ít đồ.”
Nơi này hẻo lánh, phụ nữ chẳng dám đi xa một mình.
Hàn Kiến Vũ vẫn chưa thích nghi được với sự thay đổi của Hoắc Thanh Thanh, luôn trong trạng thái cảnh giác. Anh nhìn cô hai cái rồi gật đầu:
“Được.”
Hoắc Thanh Thanh mang đèn dầu lên tủ, nói:
“Em viết thư cho cha mẹ, mai đi bưu điện gửi.”
Năm đó Hoắc Thanh Thanh lấy Hàn Kiến Vũ thật sự không vì tình yêu, mà là để bảo toàn bản thân – điều này Hàn Kiến Vũ luôn biết rõ.
Khi ấy Hoắc Thanh Thanh bị tố cáo nặc danh, sắp bị đưa lên công xã điều tra. Hàn Kiến Vũ phải nhờ anh hai và lãnh đạo đại đội đứng ra bảo vệ cô. Nhưng phía công xã vẫn kiên quyết đưa cô đi tạm giam điều tra. Họ nói nếu điều tra xong mà không có vấn đề thì sẽ đưa cô về lại Hàn Gia thôn.
Một người như Hoắc Thanh Thanh – ngay cả cầm cuốc cũng thấy khổ sở – thì làm sao chịu nổi nơi đó?
Vì vậy Hàn Kiến Vũ nói với cán bộ công xã rằng Hoắc Thanh Thanh là vị hôn thê của anh, họ sắp kết hôn. Anh là quân nhân phục viên, từng được khen thưởng khi tại ngũ. Nhờ nỗ lực từ nhiều phía, Hoắc Thanh Thanh mới thoát khỏi kết cục bị đưa đi.
Cân nhắc thiệt hơn, Hoắc Thanh Thanh đành phải gả cho Hàn Kiến Vũ. Khi ấy, cô nghĩ rằng gả cho anh cũng không tệ – anh là bộ đội phục viên, ngoại hình tốt, có tài, có nghề, lại đối xử với cô rất tốt, còn sắp xếp cho cô công việc dạy học ở trường tiểu học của đại đội.
Còn tình yêu? Cô chẳng dám mơ nữa. Con người vẫn phải sống trong thực tại, vì thế cô chấp nhận làm vợ Hàn Kiến Vũ.
Sau khi kết hôn, Hoắc Thanh Thanh chỉ viết thư báo tin vui cho cha mẹ, chưa bao giờ nhắc đến chuyện kết hôn hay sinh con. Cô cho rằng vì để sinh tồn mà phải gả cho một người đàn ông nông thôn, còn sinh con với anh ta – đó là nỗi nhục lớn nhất đời cô. Cô luôn chờ ngày cha mẹ được minh oan, chờ cơ hội rời khỏi nơi này.
Ngay sau Tết, mẹ cô gửi thư báo rằng vấn đề của cô đã được giải quyết. Mặc dù biết việc thanh niên trí thức hồi hương rất khó, nhưng họ có một suất nhập ngũ dành cho cô, có thể nhân đó quay về.
Trong thư hồi âm, Hoắc Thanh Thanh yêu cầu mẹ giúp cô xin hai suất hồi hương và tem phiếu. Không ngờ mẹ cô trả lời rằng có thể sắp xếp. Suất ấy chính là cái mà cô muốn dành cho Trương Quốc Hoa.
“Haizz~”
Dưới ánh đèn dầu, Hoắc Thanh Thanh vừa viết vừa rơi nước mắt, lần đầu tiên kể hết sự thật những năm qua cho cha mẹ, và quyết định tạm thời không quay về thành phố.
Thanh niên trí thức khi xuống nông thôn tuy chuyển quan hệ lương thực về đội sản xuất địa phương, nhưng nếu có cơ hội hồi hương thì chính quyền vẫn sẽ xử lý cho quay về, chuyển lại quan hệ lương thực và hộ khẩu. Nhưng cô lại kết hôn với nông dân địa phương – điều này hoàn toàn khác. Hộ khẩu của cô và con đã nhập hẳn vào Hàn Gia, trở thành nông dân thực thụ. Mà nông dân thì không được phép vào thành phố, càng không nói đến việc hồi hương sinh sống lâu dài, trừ khi ly hôn, bỏ lại tất cả ở nơi đây.
Hàn Kiến Vũ đi đến phía sau Hoắc Thanh Thanh, định an ủi cô, nhưng tay vừa giơ ra lại rụt về, nói:
“Khóc gì chứ? Nếu thấy hối hận thì mai đi làm thủ tục ly hôn, lúc nào cũng có thể đi.”
Hoắc Thanh Thanh lau nước mắt, nói:
“Em không khóc vì chuyện đó. Em đã nói là không đi nữa thì là không đi nữa. Anh còn đuổi em đi à?”
Hàn Kiến Vũ vừa buồn cười vừa tức giận nói:
“Anh đâu có đuổi. Chẳng qua em cứ khóc mãi, người ngoài không biết lại tưởng anh ép em ở lại.”
Cô đã không còn lòng dạ ở nơi đây, ở lại thì ngoài sự lạnh lùng và đội mũ xanh cho anh, biến anh thành trò cười cả thôn, thì chẳng còn gì tốt đẹp. Con cái anh có thể tự nuôi lớn.
Hoắc Thanh Thanh thở dài, gấp lá thư lại bỏ vào túi đeo, nói:
“Không có ảnh của hai đứa nhỏ, em muốn gửi cho ba mẹ một tấm ảnh của tụi nó mà cũng không có.”
Công xã không có tiệm chụp ảnh, muốn chụp phải lên huyện.
Hàn Kiến Vũ nói:
“Hay mai dắt tụi nhỏ theo, tiện thể chụp ảnh luôn?”
Hoắc Thanh Thanh cũng nghĩ như vậy, chỉ không biết mấy chị em dâu và mẹ chồng sẽ phản ứng thế nào?
Trước đây, cô lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để bỏ chồng bỏ con. Mâu thuẫn nội bộ ở Hàn Gia thì vờ như không thấy, thấy rồi cũng đi đường vòng. Chỉ cần lửa chưa bén đến thân, cho dù họ làm khó dễ thì cũng có Hàn Kiến Vũ đứng ra che chắn.
Giờ thì khác rồi, cô muốn cùng người đàn ông này và các con sống tiếp ở nơi đây một thời gian. Sau này chắc chắn sẽ quay về thành phố qua con đường thi đại học,cho nên mỗi ngày ở đây cô đều phải trân trọng từng ngày, từng người ở bên cạnh.
Hoắc Thanh Thanh hỏi:
“Có được không?”
Hàn Kiến Vũ đáp:
“Có gì mà không được. Anh đi nói với cha mẹ một tiếng là xong.”
Hoắc Thanh Thanh nói:
“Được, anh nhớ nói là tiền và tem phiếu đều là của em, không dùng đến một xu của nhà.”
Hàn Kiến Vũ nhếch môi, nói:
“Anh có mà.”
Hoắc Thanh Thanh lấy ra một tấm tem phiếu toàn quốc mệnh giá lớn và sổ tiết kiệm, nói:
“Dùng của em.”
Hiện tại Hàn Gia do cha mẹ và vợ chồng anh cả làm chủ, toàn bộ công điểm đều tính vào sổ chung, nhà nhỏ của họ làm gì có tiền hay tem phiếu?
Đó cũng là lý do mấy chị em dâu ba ngày hai bữa cãi nhau – ai cũng muốn chia nhà, chỉ không ai dám nói ra, đành ngấm ngầm đấu đá.
Hàn Kiến Vũ thấy còn sớm, liền đi tìm đội trưởng xin nghỉ, sau đó lại nói với cha mẹ rằng mai sẽ cùng Hoắc Thanh Thanh đưa con lên huyện.
Hai ông bà mắng Hàn Kiến Vũ một trận, toàn những chuyện cũ rích: Đại ý là lão tứ đầu óc bị nước bẩn ngâm, mặt mũi đàn ông cũng không cần, bị vợ quay như chong chóng, lúc thì muốn bỏ đi với gã khác, lúc lại nói muốn ở lại sống cùng.
Mẹ Hàn thì chỉ mong Hoắc Thanh Thanh cút đi cho rảnh. Với ngoại hình và năng lực của lão tứ, dù có hai đứa con cũng có thể cưới được người vợ giỏi gấp chục lần Hoắc Thanh Thanh.
Nông thôn chọn vợ là nhìn sức khỏe, tiết kiệm, giỏi nội trợ, biết tính toán, ai mà quan tâm đến gương mặt?
Tiếc là Hàn Kiến Vũ lại là loại “chỉ nhìn mặt”.
Khi cha mẹ mắng mình, Hàn Kiến Vũ không nói tiếng nào. Nhưng khi nghe mẹ bắt đầu mắng Hoắc Thanh Thanh, anh lập tức lên tiếng:
“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Có dùng tiền nhà đâu, toàn là tiền và phiếu của cô ấy. Cô ấy nói muốn chụp ảnh cho hai đứa nhỏ gửi cho cha mẹ cô ấy.”
Cha Hàn hỏi:
“Cha mẹ nó được minh oan rồi à?”
Hàn Kiến Vũ nói:
“Mẹ cô ấy được minh oan rồi, còn ba thì chắc còn một thời gian nữa, nhưng cũng sắp rồi.”
Cha Hàn nhìn thì thật thà, nhưng lòng lại rất hiểu chuyện, nói:
“Thế thì nên gửi, ông bà ngoại cũng nên được nhìn mặt cháu ngoại. Đi đi, nhưng nhớ trông kỹ bọn trẻ, dạo này bọn buôn người lộng hành lắm đấy.”
Mẹ Hàn:
“Cái miệng quạ của ông, thật là hết thuốc chữa.”
Dù sao thì hai ông bà cũng rất thương con cái với cháu nội cũng vậy. Chủ yếu là con trai thứ tư có năng lực, giúp đỡ gia đình rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play