Tạ Vấn Uyên rốt cuộc có đến Hàng Châu hay không, nói thật thì trong lòng Chung Kỳ Vân cũng có chút tò mò, nhưng cậu không có khả năng đi hỏi, cũng sẽ không chủ động tìm hiểu. Lúc trước Tạ Vấn Uyên đã tha cho cậu một con đường sống, hiện tại cậu đương nhiên không thể xông lên lắc lư trước mặt người ta để tự tìm đường chết.
Còn về vị Lệnh Hồ đại nhân kia, Chung Kỳ Vân nghĩ, cho dù người này có từng nhắc đến chuyện của cậu với Tạ Vấn Uyên, cho dù hai người họ có mặt đối mặt ngay trên đường cái, chỉ sợ Tạ Vấn Uyên cũng sẽ giả vờ không quen biết, miễn là bản thân cậu, Chung Kỳ Vân, không rảnh đến mức vừa bối rối vừa lắm lời tự tìm phiền toái.
Mà cậu thì hiển nhiên không rảnh đến thế.
Chung Kỳ Vân đã hạ quyết tâm đi đường biển. Thuyền có thể chở được rất nhiều hàng hóa, điều mà xe ngựa hiện tại tuyệt đối không sánh được. Dù không tính đến số lượng hàng hóa, chỉ riêng thời gian và chi phí vận chuyển thôi thì đường biển cũng tiết kiệm hơn đường bộ rất nhiều.
Đời trước, cũng chính là khi còn ở thời hiện đại, gia đình cậu làm nghề vận chuyển đường biển, Chung Kỳ Vân mưa dầm thấm lâu suốt bao năm như vậy, tự nhiên hiểu rõ lợi ích trong đó.
Tuy hiện tại không có kỹ thuật hàng hải hiện đại như khi ấy, nhưng so với thời đó, cổ đại vẫn có không ít điểm thuận lợi.
Thế giới hiện đại mậu dịch phát triển, ngành vận tải biển có quá nhiều người làm, cạnh tranh cũng cực kỳ khốc liệt, công tác quản lý lại nghiêm ngặt hơn hiện tại rất nhiều. Dù sao thì, một ngành nghề quy mô lớn như vậy, mỗi ngày có hàng ngàn hàng vạn hoạt động thương mại diễn ra ở ven biển, nếu không có đủ hệ thống quản lý thì tất nhiên sẽ phát sinh đủ loại vấn đề.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT