Bệnh tật luôn khiến con người cảm thấy bất an.
Bùi Dữ ôm Tiểu Miêu trong lòng, nhìn vào đôi mắt ngây thơ vô tội của bé mèo nhỏ, anh mím môi, nghiêm túc nói:
“Dạo gần đây em ăn xong lại ngủ, tỉnh dậy là ăn tiếp, hầu như không vận động gì cả, vậy sao đột nhiên lại sụt cân được? Trên người có chỗ nào thấy khó chịu không?”
Ôn Xu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, khẽ sững người một lúc.
Từ góc nhìn của Bùi Dữ, chỉ thấy Tiểu Miêu hơi nghiêng đầu như đang khó hiểu. Cái đầu nghiêng nghiêng, trông vừa ngốc vừa đáng yêu. Đôi mắt to màu hổ phách ngập tràn sự mơ màng và ngơ ngác.
Mặt của Tiểu Miêu phủ đầy lông nên khó nhìn ra biểu cảm. Vì không thể nghe được tiếng lòng của mèo, nên Bùi Dữ cũng không hoàn toàn hiểu được Ôn Xu đang cố gắng nói gì, nhưng anh vẫn cố gắng đoán ý, dù có sai lệch thì cũng không lệch quá xa.
Anh nhẹ nhàng xoa móng của Tiểu Miêu, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng, nhưng thực ra lòng vẫn rất lo lắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT